Chương 14

Lương Thâm so trước kia kém một chút! (tiếp)

Có thể có người chưa từng nghe đến cái tên Lương Thâm, nhưng chắc chắn không ai là không biết đến gia tộc họ Lương.

Hơn một nửa số hãng xe hơi nằm trong top 10 thế giới đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lương. Những chiếc xe sang trọng mà giới thượng lưu và các doanh nhân thành đạt khao khát sở hữu đều được sản xuất bởi tập đoàn Lương thị.

Dưới tán cây râm mát, Lương Thâm đeo logo hình tia chớp trước ngực, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng sâu thẳm khó đoán. Nụ cười của anh ta lịch thiệp mà xa cách, hướng về phía Giản Thượng Ôn: "Tôi làm đá bào, cậu muốn thử chút không?"

Thái độ ôn hòa, thân thiện như dòng suối mát lành, khiến bất cứ ai cũng có thiện cảm.

Đây cũng là vị khách mời đầu tiên chủ động bắt chuyện và tỏ ra thiện chí với Giản Thượng Ôn kể từ khi chương trình bắt đầu.

Ôn Cẩm cũng phụ họa: "Đúng đó đúng đó, anh Giản, bọn em đều đã thử rồi, ngon lắm! Hai người mau tới thử đi, không thể bỏ lỡ đâu!"

Kỳ Ngôn nào muốn ở gần Giản Thượng Ôn thêm nữa, cậu lắc đầu: "Tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

Ôn Cẩm bèn nhìn Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn mỉm cười, gật đầu: "Được, vậy tôi đi thử một chút."

Vì mọi người đã ăn hết rồi, nên xung quanh bàn không còn ai. Các vị khách mời khác đều đang tập trung ở phía bên kia, máy quay cũng hướng về phía đó. Giản Thượng Ôn tiến lại gần, nhận lấy đĩa đá bào từ tay Lương Thâm.

Lương Thâm ân cần nói: "Ở đây có hai vị, cậu có thể thử cả hai."

"Cảm ơn." - Giản Thượng Ôn múc một miếng dưa hấu được tỉa hình cầu xinh xắn bỏ vào miệng. Đá bào mát lạnh tan ra trong miệng, quả nhiên là đã được thêm gia vị, ngon hơn hẳn. Anh híp mắt, khen ngợi: "Tay nghề của Lương tiên sinh không tệ."

Gió hè thổi nhẹ qua.

Giọng nói trầm ấm của Lương Thâm vang lên bên tai: "Thật sao? So với những món anh từng làm cho em thì thế nào?"

Hai người đứng rất gần nhau, phía sau lại không có máy quay, đúng là góc khuất hoàn hảo.

Giản Thượng Ôn dùng thìa khuấy nhẹ đá bào, giọng điệu thản nhiên như đang trò chuyện với một người bạn cũ: "Vẫn kém xa hồi xưa, nhưng mà cũng có công lao mà, Lương tiên sinh vất vả rồi."

Lương Thâm cười khẽ, ánh mắt sau cặp kính lóe lên tia sáng khó hiểu: "Là em vất vả mới đúng. Chen chân vào được chương trình này chắc hẳn không dễ dàng gì, nói cho anh biết đi bảo bối, em đã dùng thân phận gì để thuyết phục đạo diễn cho em tham gia chương trình? Là bạn trai cũ của Phó Cẩn Thành, hay là của Kỳ Ngôn, hay là..."

Gió thổi qua mang theo hơi lạnh.

Gương mặt người đàn ông bên cạnh vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến thấu xương: "...Hay là của anh?"

Dưới bóng cây râm mát, Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn Lương Thâm, so với sự tàn nhẫn của Phó Cẩn Thành và giận dữ của Kỳ Ngôn, nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mặt, trong lòng anh dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Kẻ nguy hiểm nhất, cuối cùng cũng đã xuất hiện.