Ngươi Rốt Cuộc Có Ăn Ta Hay Không?


*tròn

"Này, ngươi vì cái gì mà còn không ăn ta?"

"Ân, thịt còn chưa đủ dày."

"Này, ngươi rốt cục khi nào mới ăn ta?"

"Tại sao lại mập, ngươi là không phải sau lưng ta lại ăn vụng?"

"Họ Tả, ngươi rốt cục có ăn ta hay không?" Vật nhỏ cuối cùng không chịu được nữa rống lên.

Tả Khê nghe vật nhỏ rống lên như vậy liền như là đang suy nghĩ rồi gật gù, sau đó nói:"Nhanh thôi, sắp rồi."

Mấy ngày nay, mỗi ngày đối thoại đều lặp đi lặp lại, vật nhỏ dường như rất cố chấp nó muốn Tả Khê ăn nó, nếu như Tả Khê không ăn, chính là nhân cách , không hồ cách của nó sẽ bị sỉ nhục. Mà Tả Khê không biết tính toán cái gì, nói chung, ba năm qua đi nhanh thôi cũng vẫn chỉ là sắp rồi.

Trong ba năm, hai người đã chuyển nhà cũng chỉ một lần, chính là từ chân núi chuyển đến ở trong thôn trấn, như vậy cũng tiện cho Tả Khê xem bệnh cho mọi người, sau đó Tả Khê liền mở cho mình Liễu gia tiểu y quán, bởi vì như vậy sẽ thuận tiện hơn và ở địa phương cũng có chút danh tiếng. Cũng vì trong trấn, Tả đại phu có một sủng vật là hồ ly, có thể nó giúp đỡ cho Tả đại phu bóc thuốc nắm phương thuốc, mỗi khi đi tới Tả thị y quán, mọi người khi nhìn thấy vật nhỏ là sẽ không nhịn được mà khen ngợi một tiếng. Vật nhỏ kia.....khi nghe mọi người ca ngợi mình, đến lúc này cái đuôi có điều suýt chút nữa vươn lên đến tận trời cao.

Ngày ngày, Tả Khê từ y quán trở về, bước vào nhà lại phát hiện trong nhà có thêm một người thiếu niên, y phục trắng như tuyết, nghênh ngang hướng về phía hắn mà đi tới, bên mép còn bóng mỡ, hiển nhiên là đi ăn vụng. Người thiếu niên kia khi nhìn thấy Tả Khê cũng không bất ngờ, bỗng chốc liền nhào tới trên người Tả Khê, lớn tiếng nói:"Ngươi đã về rồi."

Tả Khê nhìn một lượt đánh giá thiếu niên đang ở trong l*иg ngực mình, nhìn kĩ một chút trên đỉnh đầu, lỗ tai của vị thiếu niên có lông xù cuối cùng cũng nở nụ cười, nói rằng:"Ngươi rốt cục cũng đã lớn rồi."

Ai? Ta lớn rồi, vậy có phải hay không hắn liền muốn ăn ta.

Cậu ý chỉ chính mình(Bạch Hồ) cẩn thận từng tí một hỏi:"Ngươi là không phải liền muốn ăn ta sao?"

Tả Khê cười thần bí, sau đó phun ra hai chữ:"Sắp rồi."

Tuy đã biến thành người nhưng vật nhỏ vẫn là vật nhỏ, mang dáng dấp của thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhưng đối với Tả Khê thì đương nhiên xem ra vẫn là nhỏ bé. Vật nhỏ mang khuôn mặt trái xoan, da trắng, mắt to, lông mi dài, thật không hổ là hồ ly với một dâng vẻ kiều mị câu người.

Nhưng mà hay là đạo hành còn chưa đủ, lỗ tai cùng đuôi của vật nhỏ lúc có lúc không, vì lẽ đó mỗi lần đi theo Tả Khê ra ngoài vật nhỏ vẫn là khôi phục lại hình dáng của hồ ly, đợi đến lúc về nhà thì bỗng chốc biến lại thành người. Tuy có thân thể giống người nhưng tiểu hồ ly lại không thoả mãn vì Tả Khê vẫn cứ kêu gọi hắn là vật nhỏ. Cậu bây giờ đã là người, là người thì phải có tên tuổi liền tự mình đặt cho một cái tên gọi là Bạch Tiểu Cách.

Tiểu Cách vẫn có thói quen vào buổi tối khi ngủ chính là vùi vào trong l*иg ngực của Tả Khê, đương nhiên Tả Khê cũng cùng cậu mà nói bây giờ cậu chính là người nên không thể cùng nhau nằm chen chúc trên một cái giường nhỏ này được nữa nhưng Tiểu Cách vẫn mặc kệ, cậu chính là quen Tả Khê ôm ấp ấm áp khi ngủ rồi. Tả Khê nghe vật nhỏ trong l*иg ngực hít thở ổn định, liền đưa tay vuốt ve gò má trắng mịn của Tiểu Cách, khe khẽ cắn một cái vào đôi môi đỏ dsang dụ người này, rồi đưa một quyết định. Tả Khê hành tung bắt đầu trở nên bất định, có khi buổi tối hắn nhất định không chịu trở về, Tiểu Cách là tức lắm rồi.

Tả Khê nằm vật xuống giường rồi thoáng cái liền ngủ, Tiểu Cách có cảm giác rằng mình bị bỏ rơi liền hung dữ dùng sức lắc Tả Khê vì muốn cho hắn tỉnh lại. Tả Khê đang ngủ mơ mơ màng màng có cảm giác như có người liên tục lắc mình, theo bản năng liền nói:"Tiểu Cách không nên nháo."

Tiểu Cách sững sờ một chút, liền sau đó nước mắt cứ ào ào rơi xuống. Tả Khê cảm nhận được có chất lỏng đang rơi xuống mặt mình, cuối cùng cũng thức giấc, sau đó liền nhìn Tiểu Cách ở trước mặt con mắt thì sưng đỏ nhìn thấy mà đau lòng liền đem Tiểu Cách ôm vào trong l*иg ngực, nhẹ giọng dỗ dành:"Tiểu Cách của ta, ngươi làm sao vậy?"

Gò má Tiểu Cách nhô lên, thở hổn hển nói:"Ngươi là không muốn cần ta rồi."

Tả Khê đang rơi trạng thái dở khóc dở cười, hắn chỗ nào lại để cho Tiểu Cách thấy rằng hắn không cần Tiểu Cách nữa, đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt Tiểu Cách, nói:"Làm sao?"

"Chính là, chính là" Tiểu Cách không tha thứ

Hắn không làm gì được Tiểu Cách, chỉ có thể dùng môi để ngăn chặn cái miệng nhỏ đang nhô lên cao. Tiểu Cách sững sỡ, ngây ngốc bị người công thành đoạt đất, cảm giác như có gì đó trơn bóng rời khỏi miệng mình, sau đó lại cắn môi mình. Tả Khê rất hài lòng nhìn phản ứng của Tiểu Cách, vật nhỏ này quả thật ngốc đến đáng yêu.

Ngay sau đó, Tiểu Cách chính là từ Bạch Hồ biến thành Hoả Hồ, oành bỗng chốc biến trở về nguyên hình, úp ở trong chăn, mặc cho Tả Khê dỗ dành chính là vẫn không muốn đi ra. Tả Khê cười nói:"Tiểu Cách ngươi đang nghĩ về nhà ngươi sao?"

Chăn nhô lên

"Tiểu Cách ta mang ngươi trở về nhìn người nhà của ngươi được hay không?"

Một viên màu trắng, từ trong chăn chui ra.

"Những ngày qua ta đều ở bên trong y quán xử lý chuyện, chúng ta không ở nơi này thân thiết một thời gian dài, luôn có một số chuyện được sắp xếp trước thời hạn,lại, cười một cái xem nào."

Hoá ra là chính mình hiểu lầm hắn. Hắn chỉ muốn dẫn mình về nhà, về linh hồ tộc là thật sao? Tả Khê điểm điểm ngay mũi Tiểu Cách nói:"Nhanh biến trở lại để ta hôn một cái, nếu không ta sẽ không mang ngươi trở về."

Người xấu, lại uy hϊếp ta.

Tiểu Cách liền chui vào trong chăn, sau đó chăn bỗng nhiên nhô lên, một thiếu niên với đôi gò má đỏ bừng, nhắm mắt lại thật nhanh ở trước mặt Tả Khê hôn một cái, sau đó lại vùi đầu vào trong đệm chăn.

Linh hồ bộ tộc kỳ thực ngụ ở một nơi sâu xa xung quanh đều toàn sương mù, bọn họ gần đây vì bản thân mà tu tiên vì lẽ đó nên bình thường họ không xuống núi, cũng không cùng nhân loại có điểu mà lui tới. Nhưng Bạch Hồ – Tiểu Cách xưa nay không đem chuyện tu tiên để trong lòng bởi vì Hồ lão cha là tộc trưởng của một tộc muốn xen vào thì nhiều lắm hồ ly, mặc dù đối với da tiểu nhi cái này chỉ tiếc mài sắc không nên kim, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Sở dĩ ngày nào đó Bạch Tiểu Cách ở trong bộ tộc ngốc đến phát chán, liền rời khỏi nhà để đi ra ngoài nào ngờ gặp phải tuyết lớn, sau đó laki bị một kẻ loài người đem về nuôi để làm thuốc. Bây giờ Tiểu Cách là muốn vinh quang trở về quê cũ rồi.

Lại thêm một năm tuyết rơi nhiều, Tả Khê nắm tay Tiểu Cách di chuyển ở bên trong tuyết trắng mịt mù. Bởi vì đã biến thành người nên không cò bộ lông dày đặc bao phủ thân thể, Tiểu Cách đều là đặc biệt sợ lạnh, một lúc sau liền chui vào trong l*иg ngực Tả Khê để sưởi ấm.

Đến bộ tộc, Tả Khê chưa kịp phản ứng, vật nhỏ đã một cái biến thành thân hồ ly hướng đến phía trước có một con cáo đen thân hình khổng lồ mà nhào tới.Con cáo đen rất nhanh biến thành một người đàn ông trung niên, đem Tiểu Cách ôm vào trong lòng thở dài một tiếng:"Ngươi còn biết mà trở về."

Tiểu Cách "Ô ô" hai tiếng, ở trong lòng Hồ lão cha nà nũng nịu.

Nhưng mà Hồ lão cha ôm Tiểu Cách ở trong lòng liền cảm thấy có gì đó không đúng, bình tĩnh nhìn xuống một cái ông nói:"Ngươi có thể biến thành hình người rồi hả?"

Nhắc đến cái này Tiểu Cách hưng phấn hướng đến phía ông mà gật đầu, sau đó khoe khoang đứng ỏ trước mặt cha mà biến thành một thiếu niên nhanh nhẹn. Hồ lão cha thấy thế nhíu mày, Tiểu Cách là vô học, hẳn là sẽ không sớm như vậy mà có thể biến thành hình người. Nghĩ như vậy, liền chú ý đến cách đó không xa người mà mang Tiểu Cách về là một người thanh niên trẻ tuổi, rất rõ ràng, người trẻ tuổi này có một chút khéo léo, cũng là tự mình mới không có cảm giác với con trai ngốc của ta.

Thêm Bình Luận