Máy bay
hạ xuống ở
phương bắc.
Mùa hè nơi này đã
kết thúc từ lâu.
Đi ra khỏi phi trường, Kỷ Tiểu Yêu gặp phải một người.
Người kia dung mạo rất cao rất gọn gàng, đôi mắt có một chút màu lam.
Phút chốc, Kỷ Tiểu Yêu nhìn đến ngẩn ngơ.
Người kia ngoắc ngoắc tay, Kỷ Tiểu Yêu mới ý thức được đây
là em trai họ Tống Nhất Phương.
Tống đệ đệ là tới đón đại tỷ, bất ngờ tình cờ gặp Kỷ Tiểu Yêu, kiên nhẫn mời hắn cùng ngồi xe.
Tống tỷ tỷ cũng có mấy năm chưa từng thấy Kỷ Tiểu Yêu, trước kia cũng từng cùng nhau chơi đùa, “Tôi còn nhớ trước đây hoá trang cho Tiểu Yêu, sau đó hỏi xem
có giống nữ sinh dễ thương hay không.”
Nhớ tới
chuyện cũ ấu trĩ, khiến người cười liền cảm khái.
Hai tỷ đệ đưa Kỷ Tiểu Yêu về nhà.
Thời điểm ăn cơm trưa, Kỷ mụ mụ nói: “Tống gia gần
đây
không yên ổn, nghe nói hồi trước có người đến điều tra. Ngày hôm qua trên thị trường, mẹ tình cờ gặp mẹ Tống Nhất Phương, nàng nói gần đây toàn mơ tới một nơi, mỗi lần trong mộng đều là nơi vừa tối vừa lạnh.
Thân thể cha hắn cũng không tiện, mới vừa bệnh qua một hồi.”
Kỷ Tiểu Yêu muốn đi thăm viếng một chút.
Kỷ ba ba nói: “Con
trực tiếp đi đồn tìm đi, cũng không biết cha hắn nghĩ như thế nào, ngày hôm nay còn
trực ban.”
Kỷ Tiểu Yêu liền đi đồn tìm người.
Hôm nay là kỳ nghỉ, trong sở rất yên tĩnh.
Đi bên trong
hành lang cũ kỹ, Kỷ Tiểu Yêu nhớ tới trước kia, cảnh tượng hắn và Tống Nhất Phương chạy vào trong phòng thẩm vấn chơi.
Cuối hành lang, chính là khoa hộ tịch.
Tống ba ba ngồi bên trong, ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Tiểu Yêu, có chút bất ngờ, một lát sau ném cho hắn một tờ giấy, “Lúc này là chết thật rồi, chết quang vinh.”
Tờ giấy kia là giấy khai tử của Tống Nhất Phương.
Kỷ Tiểu Yêu không nói gì, cũng không muốn nhiều lời.
Tống ba ba không là một người thích nghe khuyên bảo, hắn chỉ tin khi hắn làm rõ sự tình.
An ổn ngồi
một hồi, Kỷ Tiểu Yêu đứng dậy muốn đi.
Tống ba ba cũng không ngẩng đầu một chút.
Kỷ Tiểu Yêu ra cửa, chợt nghe thấy hắn thống khổ nghẹn ngào: “Bác
một chút cũng không muốn nó chết quang vinh… Bác
muốn
nó còn sống.”
Kỷ Tiểu Yêu dưới chân khựng lại, cố kiềm nén lại lời trào đến khóe miệng.
Đi ra ngoài đồn, Kỷ Tiểu Yêu chưa về nhà.
Mà là dọc theo đường rừng rậm, một đường đi ra trấn nhỏ, đi hướng ngọn núi bên cạnh.
Hắn hàng năm đều sẽ đi xem hang núi kia.
Tiểu hài tử bây giờ, rất ít chạy ra ngoài trấn chơi.
Cửa động đã treo đầy dây leo khô, trên đất mọc cỏ dại quá đầu gối.
E rằng lại qua
mấy năm, nơi này sẽ sụp đổ đi.
Kỷ Tiểu Yêu đi vào cửa động, mở điện thoại di động chiếu sáng, đánh bạo
nghoảng mặt
đi vào chừng mười thước.
Điện thoại di động ánh sáng có hạn, nhìn được đến dưới chân, liền không để ý tới đỉnh đầu.
Cho dù có chuẩn bị tâm lý, lúc đám
dơi từ đỉnh đầu bay qua, vẫn là bị sợ đến kêu thành tiếng.
Chờ con dơi bay hết, bên trong động liền khôi phục yên tĩnh.
Kỷ Tiểu Yêu cảm thấy nhụt chí, nguyên lai cùng khi còn bé so sánh, lòng can đảm của mình cũng không có tiến bộ.
Điện thoại di động tại vừa nãy kinh hoảng rơi xuống, Kỷ Tiểu Yêu xoay người lại tìm.
Cầm điện thoại di động lên trong nháy mắt, thân thể của hắn đột nhiên cứng lại.
Hắn thoáng nhìn bên trong chùm sáng điện thoại di động, xuất hiện một đôi chân đứng thẳng.
Kỷ Tiểu Yêu bị doạ sợ nổi da gà, điện thoại di động run rẩy hướng lên trên chiếu.
Thời điểm chiếu đến mặt, sợ hãi tiêu tan.
Thay vào đó, là mất mà lại được mừng như điên!
“Chú!”
(Toàn hoàn văn)