- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Người Quan Tài
- Chương 120: Không có vấn đề gì lớn!
Người Quan Tài
Chương 120: Không có vấn đề gì lớn!
Người phụ nữ váy đỏ hiển nhiên cũng không nghĩ rằng sẽ có biến cố như này phát sinh, hơi nhăn mi nhìn con chó pooh đang cắn chặt cánh tay cô ta, vào lúc lộ ra một tia khổ sở thì con ngươi cũng dần trở lên lạnh lẽo
Theo một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong miệng cô ta, cánh tay mà cô ta bị con chó pooh cắn tràn ra vô số những con côn trùng màu đỏ, giống như là thủy triều tràn đến nhấn chìm con cho pooh vào trong đó
" Cái thứ hạ tiện, đáng chết!"
Cô ta buông xuống một câu lạnh lùng, con chó pooh lập tức giống như bị điện giật vậy, cả người run rẩy không ngừng, những con côn trùng màu đỏ không ngừng bò lên bò xuống trên cơ thể nó, làm cho nó lộ ra thần sắc cổ quái vừa khổ sở vừa vui sướиɠ, miệng vẫn cắn chặt lấy cánh tay của người phụ nữ váy đỏ không buông
Người phụ nữ váy đỏ cũng không nghĩ tới là con chó này lại khó chơi như vậy, sắc mặt càng trở lên lạnh lùng, vừa định làm gì đó, cơ thể cô ta đột nhiên run nhẹ
Trong giây lát, tay ta bổng nhiên vương ra, hơn nữa ngón tay như dao sắc, không có chút báo trước nào, trực tiếp đâm vào ngực cô ta
Sự đau khổ trên mặt cô ta càng trở lên rõ ràng, đôi mắt nhìn về phía ta rất phức tạp
Ta lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói xa xăm:" trên cơ thể có nhiều tầng cấm chế tuy khiến cho tôi rất không thoải mái, nhưng tôi càng không thích sự tính toán của các người, tôi sẽ đi Thượng Kinh, không cần phải gấp thế đâu. Sau khi tôi đi đến tầng bảy của chung cư, tôi sẽ đi Thượng Kinh, đợi tôi, tôi sẽ tìm từng người một!"
Nói xong, cánh tay đâm vào ngực cô ta của ta dùng sức móc, trái tim của cô ta lập tức bị ta móc ra ngoài
Đồng thời, người phụ nữ váy đỏ đứng trước mặt ta cũng hóa thành một đám sương mù máu, giống như là tàn lửa đỏ bao lấy người ta. Chỉ là, những đốm lửa như này vốn dĩ chẳng thể làm ta bị thương,con chó pooh rơi xuống đất do người phụ nữ váy đỏ bỗng nhiên biến mất kêu lên mấy tiếng, trực tiếp há miệng, giống như là máy hút bụi mạnh mẽ vậy, hút hết đám sương mù máu vào bụng
Người phụ nữ váy đỏ lại một lần nữa xuất hiện trong đám sương mù bao lấy đám người Đường Lưu trong khoang xe, chỉ là lúc này cô ta đã không có sự dịu dàng khi nãy, trong ánh mắt lước qua từng tia ánh sáng lạnh
" Cháu trai yêu quý, cháu đúng là con của chị gái, thật mạnh mẽ! vốn dĩ tưởng có thể vui vẻ đưa cháu về Thượng Kinh, hiện giờ xem ra không dùng chút thủ đoạn là không được rồi!"
Nói xong, đoàn sương mù sau lưng lan tràn ra toàn bộ to axe, chớp mắt đã lấp đầy cả toa, vô số con côn trùng màu đỏ vỗ cánh bay vòng quanh người ta.
Hiện giờ sự tức giận trong lòng ta đã lên đến đỉnh điểm, đồng thời cũng sinh ra một loại cảm giác phấn khích kỳ lạ, có loại cảm giác xúc động muốn trắng trợn gϊếŧ chóc một lần
Mà vào lúc này, một tiếng động lạ truyền ra từ sau người của người phụ nữ váy đỏ
" tích tắc tích tắc..."
Âm thanh như thế này, ta không hề xa lạ, là tiếng của cái đồng hồ cũ kỹ đó
Lúc nghe thấy âm thanh này, ta và người phụ nữ váy đỏ đều tức giận gào lên
" Lão già đáng chết..."
" Dừng lại, đừng cho nó kêu nữa!"
Ý thức của ta lập tức trở lên hoảng hốt, suy nghĩ của ta trong lúc này không phải là hủy đi người phụ nữ váy đỏ, mà là xông vào màn sương mù sau lưng cô ta đập nát chiếc đồng hồ đó, âm thanh đó khiến cho ta vô cùng bực dọc
Nhưng mà, còn chưa đợi ta hành động, cổ tay ta truyền đến một trận đau đớn
Cái con chó pooh chó chết đang cắn chặt lấy cổ tay ta, run rẩy cẩn thận nhìn ta, giống như rất sợ hãi nhưng lại không thể không làm thế
Đồng thời, chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc treo trên cổ ta cũng tỏa ra ánh sáng xanh dịu dàng, cảm giác ấm áp ngấm dần vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cảm xúc phẫn nộ trong lòng ta
Trong lúc ngơ ngác, ta nhìn thấy chị cửu trong màn sương mù máu, chị ấy và người đàn ông trọc đầu đỡ lẫn nhau, lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ, cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía ta
Đường Lưu cả người toàn máu, giờ phút này đứng bên cạnh chị Cửu, mấy cây đinh dài dính máu bị anh ấy đâm vào ngực bản thân, hoa văn quái dị trên người càng nhiều, giống như những con rắn đang trườn bò trên người vậy, giờ phút này cũng đang dùng ánh mắt khẩn trương lo lắng nhìn ta
Vị trí ở đằng sau bọn họ, một bóng dáng già nua không biết đã xuất hiện từ khi nào, cái đồng hồ trong tay nhẹ nhàng lay động, đồng thời còn thở dài liên tục
" Sao các người cứ phải ép cậu ta chứ? Các người thật sự hiểu hậu quả của việc làm cậu ta tức giận triệt để sao? Ông già tôi đây chỉ là người trông cửa mà thôi, thực sự không có nhiều sức lực để dây dưa với các người nữa..."
" Có một câu nói mời cô mang về cho mấy lão già bên Thượng Kinh, trước tết cậu ta sẽ đi Thượng Kinh, các người đừng tới đây làm phiền cậu ta nữa! Nếu trong khoảng thời gian này cậu ta có gì ngoài ý muốn, lão sẽ phải thất nghiệp mất, bởi vì cha mẹ cậu ấy từng nói rồi, nếu như cậu ta có gì ngoài ý muốn, không cần biết cái việc ngoài ý muốn đó là chết, tàn phế hay các người cố tình hủy hoại mặt con người của cậu ta, phong ấn của mấy người trong chung cư toàn bộ sẽ tự biến mất..."
" Tới lúc đó, Thượng Kinh sẽ bị hỗn loạn như thế nào, chắc là các người hiểu rõ hơn lão!"
Nói tới đây, lại thở dài một tiếng, tiếng nói càng trở lên yếu ớt nói:" Năm đó cha mẹ cậu ấy nhân hậu tha cho cô một lần rồi, để cô rời khỏi phòng 801, tới hiện giờ căn phòng đó vẫn để trống! Nếu cô vẫn muốn cố chấp, lão đây tối nay cho dù có liều cái mạng già cũng phải mời cô trở về ở đó ở một khoản thời gian, thực lực của lão có lẽ không bằng cô, nhưng dù sao nơi này cũng là thành phố Tô, nhờ lực lượng của chung cư đó, lão tin tưởng là có tám phần cơ hội..."
Những lời nói sau đó, ta nghe không rõ lắm nữa, bởi vì ý thức của ta đã rất mơ hồ rồi, con chó pooh cắn vào cổ tay ta giống như có độc vậy, rất nhanh đã làm cho ta chìm vào trong giấc ngủ
...
Vào lúc ta tỉnh lại, sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, có chút ngơ ngác
Đây là....
Cái phòng khám tâm lý cổ quái đó!
Sao ta lại ở đây?
Ta nhớ trước khi hôn mê không phải ta đang ở trạm tàu điện ngâm bên đường Đông trạm à?
Những việc trước khi hôn mê, ta vẫn nhớ rất rõ ràng, bao gồm người phụ nữ váy đỏ, việc của bọn Đường lưu, giống như là bộ phim đang trình chiếu trong đầu của ta vậy
Ngay cả những lời vốn dĩ không phải trong lòng ta đang suy nghĩ nhưng lại được nói ra từ trong miệng ta, ta cũng nhớ rất rõ ràng, tình trạng này giống như có hai tôi đang ở trong cùng một cơ thể vậy, hiện giờ nghĩ đến cũng vẫn cảm thấy rất bất thường
Còn có tiếng của con chó pooh và bác Hoàng, ta vẫn nhớ rất rõ ràng
Sau khi ta hôn mê đã sảy ra chuyện gì?
Từ Vi nữ sĩ thế nào rồi?
Chính vào lúc trong lòng ta đang rối loạn, thì nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng kêu như gϊếŧ heo của Đường Lưu
" Em yêu ơi, đau đau.... Em nhẹ tay chút được không? Hiện giờ anh yếu đuối lắm, em đừng hành hạ anh có được không... Không không, không phải anh nghi ngờ năng lực của em, anh chỉ là.... A a!"
ừ, tiếng gào này trung khí đầy đủ, chắc là tên mập đó không có vấn đề gì lớn cả!
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Người Quan Tài
- Chương 120: Không có vấn đề gì lớn!