- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Người Quan Tài
- Chương 117: Phế vật
Người Quan Tài
Chương 117: Phế vật
" Ừng ực"
Ta và Đường Lưu đồng thời nuốt một ngụm nước miếng,,sắc mặt cũng trở lên kỳ quái, bởi vì lúc nãy trước khi người bảo vệ hôn mê, chúng ta rõ ràng đã nhìn thấy trong con người của anh ta có một bóng đỏ thoáng qua, là bóng dáng của mấy con côn trùng màu đỏ máu
Con mẹ nó, việc kỳ lạ phát sinh ở cửa vào trạm tàu điện ngầm bên chỗ đường Đông Trạm này, có liên quan đến người phụ nữ đó?
Sắc mặt Đường Lưu lúc này cũng rất khó coi, sau khi liếc mắt nhìn ta, cẩn thận nói:" Em họ, nếu không... chúng ta trở về chung cư tìm người giúp đi?"
Nếu Hiện giờ trở về chung cư tìm người hỗ trợ, sau đó lại quay lại thì đã muộn cả rồi
Ta trầm giọng nói:" Tìm đi đã! Từ Xán Xán nói, lúc mà Từ nữ sĩ đi vào lối vào trạm tàu điện ngầm này, hệ thống điện ở chỗ này bị nổ, đồng thời cũng không có con tàu nào đi qua con đường này, Từ Vi nữ sĩ chắc là vẫn còn ở đây, không thể cứ thế mà biến mất..."
Lời ta còn chưa nói xong, thì nghe thấy đầu bên kia đường hầm truyền đến tiếng ồn, ta và Đường Lưu đột nhiên bối rối nhìn qua bên đó
Không phải nói là chỗ này đã dừng hoạt động, tàu điện ngầm sẽ không đi con đường này sao? Hiện giờ là chuyện gì vậy?
Trong ánh mắt ngơ ngác của ta và Đường Lưu, một ánh đèn tàu điện ngầm xuất hiện ở trong đường hầm tối đen, tiếng vọng ầm ầm cũng càng ngày càng rõ, tiếng xình xịch xình xịch giống như là tiếng của một chiếc tàu hỏa cũ kỹ vậy
Lúc mà chiếc tàu điện ngầm cũ kỹ đó dừng lại, nhìn cửa sổ cửa chính hoen rỉ vỡ nát, nhìn to axe dường như có thể bị rơi rụng bất cứ lúc nào, ta và Đường Lưu đều trầm mặc
Sau khi liếc mắt nhìn nhau, hai chúng ta cùng thở dài nhẹ nhõm, trực tiếp vươn chân bước vào to axe đầu tiên
Không vào cũng không được ý
Lúc chiếc tàu cũ nát đó dừng ở vị trí cách chúng ta không xa, ta và Đường lưu đến nhìn thấy Từ Vi nữ sĩ đang ngồi bên trong, ngoại hình to lớn của bà ấy ngồi trong chiếc taù cũ nát đó rất bắt mắt, tuy là ngồi giữa nhóm người, nhưng vẫn là bị ta và Đường Lưu liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Sau khi mà ta và Đường Lưu đi vào trong to axe, chiếc tàu điện ngầm cũ này lại một lần nữa xình xịch chuyển động, cũng không biết là sẽ chạy đến nơi nào
Trong to axe im lìm, tất cả mọi người giống như là tượng điêu khắc không hề động đậy, cho dù là thanh niên đang đứng xem điện thoại hay là những người già đang ngồi, đều là tư thế ngồi im không động đậy
Bên chỗ Từ Vi nữ sĩ cũng như vậy, ngơ ngác giống như một bức tượng điêu khắc, đôi mắt không hề có chút ánh sáng nào, giống như đánh mất linh hồn vậy
Cho dù ta và Đường Lưu có gọi thế nào, Từ Vi nữ sĩ cũng không có một chút phản ứng, Đường Lưu dùng mấy cách của anh ấy xua tà đuổi quỷ cho Từ Vi nữ sĩ, nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào
" Lần này thì phiền phức lớn rồi!"
Đường Lưu sắc mặt đau khổ nhìn về phía Từ Vi nữ sĩ, lại nhìn về cảnh sắc bên trong đường hầm không ngừng lướt qua trong cánh cửa sổ vỡ nát, khóe miệng giật giật nói:" Con mẹ nó muốn chạy đến chỗ nào đây!"
Làm thế nào mới có thể làm cho chiếc tàu điện ngầm lúc nào cũng có thể vỡ nát này dừng lại!
Lúc mà ta và Đường Lưu định hợp lực mở cửa khoang lái ra thì cánh cửa đó lại tự động mở ra, một bóng hình màu đỏ từ trong đó đi ra
Vào giây phút nhìn thấy bóng dáng màu đỏ yểu điệu đó, Đường Lưu phát ra một tiếng rên khổ sở, khuôn mặt mập mạp nhăn nhó giống như cái bánh bao nhăn nheo, trực tiếp cắn đầu ngón tay nhổ một ngụm máu lên la bàn, nghiến răng nghiến lợi nói với ta:" Em họ, chuẩn bị liều mạng nhé!"
Người mà đi ra từ căn phòng đó, chính là người phụ nữ mặc váy đỏ mà chúng ta đã gặp ở quán cà phê
Giờ phút này trong tay cô ta đang cầm một ly cà phê nóng hầm hập, tư thế ưu nhã, giống như quý phụ nhiều năm sống trong xã hội thượng lưu.
Cô ta chẳng thèm liếc mắt nhìn Đường Lưu, ánh mắt đặt trên người ta, khóe miệng là nụ cười nhẹ, nhẹ giọng nói:" Chị gái có đứa con như cháu, là phúc khí của chị ý! Chỉ là, sao chị ấy lại cứ muốn để cháu sống như người bình thường nhỉ? Chị ấy không biết nếu làm như thế, sẽ làm cho chúng tôi tức giận ghen tỵ đến thế nào sao?"
Con mẹ nó cô ta đang nói gì vậy?
Cả người ta căng chặt, chuẩn bị dốc hết sức rat ay bất cứ lúc nào, nhưng những lời này của cô ta khiến cho trong lòng ta có chút mờ mịt
Mẹ ta là chị của cô ta?
Thế cũng có nghĩa là, người phụ nữ mặc váy đỏ kỳ lạ trước mắt này là dì nhỏ của ta?
Ngoài ông nội ra, ta vẫn còn người nhà trên thế giới này? Sao ông nội chưa từng nhắc đến?
Cũng chính vào lúc này, Đường lưu bỗng nhiên gào to:" Em họ, đừng nghe cô ta nói lung tung, em tỉnh táo lại đi!"
Bị Đường Lưu hét vào mặt như thế, ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, những suy nghĩ nghi ngờ bị ta ném ra sau đầu, lại một lần nữa cảnh giác nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ
ở mép váy của cô ta có vô số con côn trùng màu đỏ đang rơi xuống đất, giống như là dòng nước chảy vậy, lại giống như tàn lửa rơi xuống, khiến cho con người ta có cảm giác hỗn loạn rất khó nói
sau khi tiếng hét này của Đường lưu làm cho ta đang ngơ ngác tỉnh táo lại, người phụ nữ mặc váy đỏ đó cuối cùng cũng hướng tầm mắt về phía Đường Lưu, ánh mắt bình tĩnh nhẹ nhàng nói:" Ông Đường bảo cậu đến trông chừng bên cạnh đứa cháu này của tôi, là muốn để cậu dẫn dắt mặt con người của nó mau chóng trưởng thành nhỉ? Chỉ là, chính bản thân cậu cũng đang có vấn đề rất lớn, có năng lực bảo đảm bản thân có thể để cháu trai của tôi đi theo con đường mà mấy người muốn hay không?"
Lúc mà nói xong những lời này, cơ thể Đường Lưu điên cuồng run rẩy, thịt béo trên người giống như quả bị đông lạnh vậy không ngừng run rẩy, mặt cũng lộ ra thần sắc khổ sở
Không biết từ lúc nào, dưới chân của Đường Lưu, đã xuất h iện rất nhiều con côn trùng màu đỏ, giống như là bỗng nhiên xuất hiện vậy, nhanh chóng bò lên người Đường Lưu
Trong lòng ta run rẩy, lúc mà đang chuẩn bị giúp anh ấy xử lý mấy con côn trùng trên người, thì Đường Lưu sắc mặt đau khổ gào lên:" Em họ, đừng động vào anh.... A a!"
Theo tiếng kêu gào thảm thiết của Đường Lưu, trên mặt, bắp tay anh ấy, đều xuất hiện từng hoa văn màu đen kỳ quái. Cùng với việc xuất hiện những hoa văn này thì khí tức của Đường Lưu cũng có những biến hóa to lớn, vốn dĩ là khuôn mặt hàm hậu đê tiện, giờ phút này lại có cảm giác rất điên cuồng bạo ngược, đôi mắt bỗng nhiên trở lên đỏ tươi, giống như một tên đồ tể đang phát cuồng vậy
Những đường hoa văn kỳ lạ trên người Đường lưu, giống như đang sống vậy, điên cuồng cắn nuốt những con côn trùng màu đỏ. Chiếc la bàn nhỏ mà anh ấy nắm chặt trong tay, giờ này bị những hoa văn kỳ lạ bao trùm, cũng biến thành mấy cây đinh đen dài dính máu kỳ lạ
Sau khi nhìn thấy một màn này, người phụ nữ mặc váy đỏ lộ ra nụ cười nhạt, trong nụ cười đó dường như còn mang theo sự trào phúng
Vào lúc ta vẫn còn giật mình vì sự thay đổi của Đường lưu, người phụ nữ váy đỏ nhẹ giọng nói với ta:" Xem kìa, đây chính là lực lượng mà muốn phục chế lại một mặt của cậu, kết quả trở thành một sản phẩm thất bại. Theo lý mà nói cậu ta phải bị hủy mới đúng, kết quả lại bị ông Đường nuôi dưỡng thành người, trở thành tên phế vật này!"
" Muốn dựa vào những tên phế vật này, lúc nào cũng ở bên cạnh cậu dẫn dắt mặt nhân tính của cậu trưởng thành, tôi thật sự không biết mấy người ông Đường đang nghĩ gì. Hoặc là nó,đến giờ tôi vẫn không rõ vì sao chị gái lại đồng ý cho họ làm vậy!"
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Người Quan Tài
- Chương 117: Phế vật