Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Quan Tài

Chương 11: Anh lấy nó ở đâu?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Câu nói của lão già lưng gù khiến cho trong lòng ta run rẩy

Cách gọi nến mỡ người này ta lần đầu tiên nghe thấy, lẽ nào từ nhỏ mỗi khi ta quét sơn phải đốt cấy nến đó, đều là dùng mỡ người làm thành à?

À, trọng điểm cần quan tâm hiện nay không phải cái này, mà là Đường Lưu có cách nào khác nữa không!

Đối với những lời uy hϊếp của lão già lưng gù, sắc mặt của Đường Lưu rất nghiêm trọng, từ trong túi áo lấy ra cái la bàn to bằng bàn tay, cắn nát đầu ngón tay mình, một giọt máu rơi vào trên mặt la bàn

" uaang~"

La bàn trong tay Đường Lưu phát ra tiếng kêu nhẹ, trong lúc kim la bàn chuyển động với tốc độ nhanh còn tản ra ánh sáng màu hồng nhạt, nhìn rất là huyền diệu

Sau khi nhìn thấy cảnh này, lão già lưng gù nhíu mi, dường như có chút ngoài ý muốn, trầm giọng nói:" Người của Đường gia ở thượng kinh?"

Đường Lưu không thèm trả lời, giờ phút này giống như bị chiến thần nhập vào vậy, trực tiếp xông về hướng lão già lưng gù đang đứng bên bờ mương. Cơ thể to mọng như con chuột đất lại bộc phát ra loại tốc độ mà người thường khó có thể đặt được, chớp mắt đã chạy xa vài mét, chiếc la bàn tản mát ra ánh sáng hồng trong tay trực tiếp đập về phía đầu của lão già lưng gù.

Lão gìa lưng gù tuy có chút kinh ngạc, nhưng không hề sợ hãi, cái bàn chải sắt vừa mới chải da người lúc nãy trực tiếp đập vào la bàn của Đường Lưu, phát ra âm thành trầm đυ.c của kim loại va vào nhau.

Đồng thời lão già lưng gù chùn một gối, nhanh chóng đâm về phía bụng của Đường Lưu, ra tay nhanh nhẹn độc ác, rõ ràng là cao thủ vật lộn.

Đường Lưu muộn hừ một tiếng, lùi về sau, chút nữa thì đặt mông ngồi dưới đất

M* nó chứ, anh không đấu lại thì cũng đừng cứng đối cứng với người ta chứ!

Vốn dĩ vẫn hi vọng Đường Lưu có thể giải quyết lão già lưng gù, nhưng hiện giờ xem ra có chút không chắc chắn!

Trong lòng ta tuy rằng khẩn trương sợ hãi, nhưng mà cũng hiểu rõ một việc, nếu hiện giờ không liều mạng với lão già lưng gù, một khi hắn xử lý xong Đường Lưu, sợ ràng ta khó mà thoát được vận rủi!

Ta nhặt khối đá to bằng viên ngói ở bên đường, chuẩn bị liều với lão già lưng gù.

Mà vào lúc này, lão già lưng gù bỗng phát ra tiếng kêu thảm, làm ta sợ muốn chết!

Rõ ràng là hắn chiếm lợi thế, Đường Lưu không chạm đến người hắn, sao lão già lưng gù còn kêu thảm như vậy?

Ta rất nhanh đã phát hiện ra chuyện cổ quái, ở ngực của lão già lưng gù, vô duyên vô cớ dính một bãi nước màu đỏ tươi, hình như vừa rồi Đường Lưu nhân lúc dựa vào gần người lão già lưng gù hất vaò hắn.

Mà Đường Lưu hiện giờ đang ôm bụng hừ hừ, trong tay vẫn còn một chiếc bình nhỏ, là loại sơn đỏ trước đó hủy diệt nữ thi và cái đầu mèo.

Không ngờ tên Đường Lưu này lại âm hiểm như vậy, thế mà nhân cơ hội đến gần người làm ra trò này, càng không ngờ rằng loại sơn đỏ này lại tạo ra tổn thương lớn như vậy cho lão già lưng gù

Tuy rằng lão già lưng gù nhanh chóng cởϊ áσ ngoài ra, nhưng mà trước ngực hắn vẫn giống như bị thanh sắt nóng và dầu nóng làm bỏng, vùng ngực gầy trơ xương nhanh chóng lan ra một mảng cháy đen, trên làn da xám trắng liên tiếp nổi lên mụn máu, nhìn thảm tới mức không lỡ nhìn.

Sau khi hung ác oán độc nhìn chúng ta, lão già lưng gù vừa gào rú vừa bơi qua con sông nhỏ, khập khiễng đi về hướng bãi cỏ hoang ven đường, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

Tuy rằng ta cho rằng giờ phút này đuổi theo đánh lão già lưng gù như đánh chó bị rơi xuống nước thì có vẻ tốt, cũng đỡ sau này hắn đến kiếm chuyện, nhưng nhìn Đường lưu ôm bụng kẹp chân đau đớn như dì cả đến, ta cảm thấy giặc cùng đừng đuổi gϊếŧ cũng có đạo lý nhất định.

Ta vứt viên đá trong tay đi, đi đến bên cạnh Đường lưu, nhỏ giọng hỏi:" Không sao chứ?"

Gương mặt to béo của Đường Lưu sắp nhăn thành cái bánh bao ngâm nước, yếu đuối nói:" Em họ, em nhìn bộ dạng của anh giống như không có việc gì à? Tên c** đó xuống tay ác quá, nếu lại thấp xuống ba tấc, anh sẽ không còn là đàn ông rồi....nhị đệ, đừng có dọa đại ca nhé, đệ ngẩng đầu để ta nhìn xem!"

Đường Lưu tháo thắt lưng cúi đầu kều gọi một lúc, chắc là thấy không có vấn đề gì, mới thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Ta nhặt chiếc bình nhỏ hắn vứt ở một bên lên, ngửi cái mùi quen thuộc kích mũi đó, nhìn Đường Lưu đang xoa bụng hoạt huyết, nhìn không được hỏi:" thứ ở trong chiếc bình này là mua ở đâu vậy? Với cả, nến mỡ người mà lão già lúc nãy vừa nói, anh lấy ở đâu ra vậy?"

Đường Lưu nhẹ nhàng xoa bụng mình, không ngẩng đầu đáp:" Anh cũng không biết ở đâu ra, nghe lão bất tử trong nhà nói, những thứ này đều quý tới mức tán tận lương tâm, một cây nến chỉ dài bằng ngón tay phải mấy chục nghìn, một bình sơn máu giá khởi điểm phải hơn mười nghìn, còn là cái loại mà có tiền cũng không mua được ấy..."

" Hai bình sơn máu và nến mỡ người này vẫn là khi đến đây ông nội đưa cho anh, vốn dĩ muốn dùng tiết kiệm chút, nhưng ai ngờ chưa hết buổi tối đã dùng hết, nhưng mà cũng không tính là lỗ, lần này lão già lưng gù không chết cũng bị lột một tầng da..."

Nghe Đường Lưu giải thích sắc mặt ta dần trở lên cổ quái

Ta luôn cảm thấy trong những lời hắn nói vẫn còn chỗ che dấu, nhưng mà ta càng cảm thấy kinh ngạc với cái giá của sơn máu và nến mỡ người mà hắn nói đến.

Một cây nến nhỏ xíu và bình sơn máu nhỏ xíu của hắn mà có giá tới mười mấy nghìn?

Vậy bao nhiêu năm qua, ta quét sơn cho quan tài, đốt nến màu xanh, không biết là đã dùng hết bao nhiêu tiền, nếu như tính theo như lời của Đường Lưu, thì phải là bao nhiêu tiền?

Nếu giá tiền thật sự như đường Lưu nói vậy, số lượng sơn máu và nến mỡ người ta dùng những năm nay, tính đâu ra đấy cũng đủ tiền mua vài căn nhà ở Tô thành rồi?

Ta cảm thấy buồn bực, ông nội ta lấy đâu ra tiền mua sơn máu và nến mỡ người?

Hay là nói...

Những thứ này là do ông của ta tự làm?
« Chương TrướcChương Tiếp »