Chương 34

Bên trong sương mù.

Ông chủ heo nằm góc tường hấp hối, uy hϊếp giảm bớt, không khí trong toa tàu cũng từ căng thẳng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Gợi ý của người đàn ông đeo kính đã mang lại hy vọng nhanh chóng thoát khỏi sương mù cho mọi người.

Có người hớn hở nói: "Chỉ cần giải quyết ông chủ đầu heo là có thể rời khỏi sương mù sao? Thật tốt quá, tối nay có thể về nhà ăn cơm cùng con gái rồi."

"Vợ tôi cũng đang đợi tôi ở nhà, ra ngoài phải gọi điện cho cô ấy ngay."

"Chàng trai trẻ, cậu phải cố lên đấy."

"Đánh bại ông chủ! Chúng ta cùng rời khỏi sương mù!"

"Tiến lên!"

Trần Thư Thư hơi căng thẳng xoa xoa tay, nói: "Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi vẫn chưa hiểu cách sử dụng dị năng."

Người đàn ông đeo kính nói: "Dị năng của danh sách “Quy tắc” cần điều kiện khách quan cụ thể để kích hoạt. Lúc nãy cậu có nói từ nào liên quan đến từ "không" không?"

Trần Thư Thư nhớ lại một chút, tai hơi đỏ lên, nhìn về phía Thẩm Quyết: "Lúc anh trai gặp nguy hiểm, tôi vội vàng hét lên “Không... Đừng làm hại anh ấy”."

Thẩm Quyết nhẹ nhàng sửa lại: "Là “Không, chốt tô mát tê, tên đầu heo kia, nhắm vào tao này”."

Vẻ mặt cậu bình tĩnh lặp lại câu nói đầy trẻ trâu này, giọng điệu không hề dao động, hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng. Trần Thư Thư lại nóng hết cả tai, ngón chân cắm xuống đất, suýt nữa tự đào cho mình một căn hộ ba phòng một sảnh.

"Chotto matte là cái gì?" Cô bé được người phụ nữ dắt tay nghi hoặc hỏi.

"Có lẽ là ngôn ngữ của một đảo quốc ở khu vực hạt nhân số hai. Bây giờ những gì còn sót lại về nơi đó chỉ là tài liệu phim ảnh và hoạt hình trước ngày tận thế." Người đàn ông đeo kính sờ sờ cằm phân tích, "Có lẽ ngôn ngữ nước ngòai cũng là một phần của việc kích hoạt dị năng? Cậu có thể thử xem, nói một câu với ông chủ bằng từ “không” kết hợp với ngôn ngữ nước ngòai, sau đó đi đăng ký dị năng và kiểm tra toàn thân, từ từ phát triển cách sử dụng dị năng."

"Được." Trần Thư Thư nghiêm túc gật đầu, đối diện với ông chủ, suy nghĩ một chút, mấp máy môi: "Gomennasai, ông chủ cứ nằm đó đi, đừng đứng dậy nữa."

Không có gì xảy ra.

Trần Thư Thư ngượng ngùng nói: "Ha, dị năng của tôi có vẻ hơi không nghe lời."

[Tâm trạng không đúng.] Hệ thống nói.

[Dị năng của danh sách "Linh hồn", người điều khiển sơ cấp phụ thuộc vào sức mạnh bùng nổ tức thời của cảm xúc.]

[Ký chủ, có lẽ cậu có thể thử kí©h thí©ɧ cậu ta một chút.]

Thẩm Quyết nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thư Thư: "Cậu có thường hay chơi game không?"

Trần Thư Thư sửng sốt, mặc dù không hiểu tại sao Thẩm Quyết đột nhiên đề cập đến điều này, nhưng vẫn trả lời: "Chơi chứ."

Thẩm Quyết: "Game gì?"

Trần Thư Thư không chần chừ trả lời: "Nhiều lắm, những game MOBA kinh điển, game FPS, game độc lập của hãng Steam, còn có gal... khụ khụ khụ."

"Ừm, vậy chắc cũng hay chửi người khác trong game nhỉ." Thẩm Quyết nói.

Trần Thư Thư: "Hả?"

Đối diện với ánh mắt soi kỹ của anh đẹp trai, Trần Thư Thư nói nhỏ: "Tôi là một người chơi văn minh... Được rồi, thực ra cũng có một chút."

Dĩ nhiên không chỉ một chút.

Ngày nay chơi game, ai mà không học vài câu chửi người khác. Không dùng để đổ lỗi, cũng cần để tự vệ hợp lý.

"Nuôi dưỡng cảm xúc một chút. Tưởng tượng ông chủ là đồng đội heo của cậu." Thẩm Quyết nói, "Ngoại hình của ông chủ cũng khá phù hợp, nên cảm giác nhập vai chắc chắn sẽ rất mạnh. Khi đã sẵn sàng thì cứ chửi thẳng vào mặt nó."

Mặt Trần Thư Thư ngơ ngác: "Chửi, chửi sao?"

Người đàn ông đeo kính bên cạnh nhạy bén đã nắm bắt được từ "cảm xúc" trong lời nói của Thẩm Quyết, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại thần cảm thấy dị năng của cậu em này không phải thuộc danh sách “Quy tắc”, mà là “Linh hồn” phải không? Vậy nên, cách khống chế dị năng không phải là kích hoạt điều kiện khách quan cụ thể, mà là kích hoạt cảm xúc mạnh mẽ?"

Thẩm Quyết gật đầu, để tiết kiệm thời gian, trực tiếp nói: "Tôi là nghiên cứu viên máy ức chế dị năng của viện nghiên cứu, đã tiếp xúc với rất nhiều dị năng giả thuộc các loại danh sách khác nhau, hiểu rõ hầu hết các biểu hiện của dị năng. Tôi cho rằng cậu ta nên là dị năng giả thuộc danh sách “Linh hồn”."

Cậu lấy thái độ bình thường khi tiếp xúc với dị năng giả, giọng điệu vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, khiến người ta không tự chủ tin tưởng theo.

-- Mặc dù thực tế là thông tin cậu thu thập khi tiếp xúc với dị năng giả, chỉ giới hạn ở việc ngoại hình máy ức chế có hợp hay không, đeo trên người có tiện không, bình thường ngoài việc lười biếng thì cũng chỉ lười biếng.

Nhưng người đàn ông đeo kính rõ ràng đã bị cậu thuyết phục, nói: "Hóa ra đại thần là nghiên cứu viên của viện nghiên cứu! Xin lỗi xin lỗi, về phương diện này ngài là chuyên gia, phán đoán của tôi vừa rồi còn có chút sai lệch." Anh ta quay đầu nhìn về phía Trần Thư Thư, "Cậu em dị năng giả này, cứ nghe theo ý kiến của đại thần, chắc chắn không sai."

Trần Thư Thư gật đầu, bắt đầu nuôi dưỡng cảm xúc.