Chương 12

"Đã xảy ra chuyện rồi!"

Tại Trung tâm quan trắc sương mù, chuông báo động trước mặt một nhân viên quan trắc liên tục phát ra tiếng bíp bíp bíp.

Anh ta nhanh chóng báo cáo: "Thưa trưởng phòng, sương mù đã xuất hiện trong thành phố, theo quan sát bề ngoài thì cấp bậc của sương mù trong khoảng F - E, xuất hiện tại đoạn hầm 2/3 ở ngoại thành, bên trong tuyến tàu điện ngầm số một..."

"Chỉ là sương mù cấp thấp sao?" Trưởng phòng trực ca hôm nay đang cắm đầu vào tính toán các mảnh thẻ xương, không thèm ngẩng đầu lên nói, "Kết nối chuyển giao cho đơn vị trực trạm phòng thủ thành phố xử lý."

Nhân viên quan trắc nuốt nước bọt nói: "Nhưng thưa trưởng phòng, lần này là phát cảnh báo màu đỏ."

"Cái gì?" Trưởng phòng ngẩng đầu lên từ đống thẻ xương, "Sao lại như vậy? Nói rõ ràng cho tôi."

Trung tâm giám sát thành phố có ba loại cảnh báo: màu vàng, màu đỏ và màu đen.

Nhìn chung thì cảnh báo màu vàng là phổ biến nhất, trung bình mỗi một hai tháng thành phố sẽ xảy ra một lần, hầu hết là vì trong thành phố xuất hiện thiên tai sương mù cấp thấp, điều này là không thể tránh khỏi - dù sao thành phố này cũng quá lớn.

Còn cảnh báo màu đỏ thì trong một năm xảy ra không được mấy lần, nếu chỉ đơn thuần là thảm họa sương mù tự nhiên, ít nhất phải xác định là mức độ nguy hiểm cấp C trở lên.

Giống như bây giờ, thiên tai sương mù mới cấp F-E đã kích hoạt cảnh báo màu đỏ, vậy chắc chắn đã xuất hiện tình huống đặc biệt.

... Tuy nhiên, so với những tình huống đặc biệt đó, trưởng phòng lại càng hy vọng đây chỉ là thiên tai cấp C bình thường.

Nhân viên quan trắc nhanh chóng nói: "Theo thống kê dữ liệu giám sát trong toàn bộ các ga tàu điện ngầm của thành phố, hiện tại có 1444 người bị mắc kẹt trong toa tàu số một, vẫn thuộc phạm vi thảm hoạ nhỏ, vẫn chưa xuất hiện hiện tượng sương mù biến dị hay “sương trong sương”. Nguyên nhân kích hoạt cảnh báo màu đỏ là do trong số những người mắc kẹt có người nhà của nhân viên có hồ sơ cấp SSS. Trưởng phòng, tôi không đủ quyền hạn để xem hồ sơ của người đó."

"Cũng không thể truy cập hồ sơ của người nhà sao?"

"Nhân viên lập hồ sơ đó đã yêu cầu bảo vệ đặc biệt."

Trưởng phòng nhíu mày chặt, đẩy xe lăn nhanh chóng trượt đến bên bàn điều khiển thông minh của thành phố và quẹt thẻ nhận dạng.

[Tích, xác minh danh tính thành công.]

[Chào ngài - Nhân viên quan trắc, dị năng giả cấp A của Trung tâm quan trắc sương mù, trưởng phòng Đồng Lam. Xin mời nhập lệnh thao tác.]

"Truy cập hồ sơ nhân viên đặc biệt của tuyến tàu điện ngầm số một hiện tại."

[Xin lỗi, quyền hạn của ngài không đủ.]

Đồng Lam sửng sốt một hồi, mím môi nói: "Sử dụng quyền điều tra tình huống khẩn cấp."

[Đang xác minh... Xác minh thành công, dữ liệu đã được truy cập. Do có hạn chế quyền hạn, ngài chỉ có thể xem một phần thông tin.]

[Hồ sơ nhân viên đặc biệt]

Họ tên: Thẩm ***

Mã số định danh: 010******7309

Giới tính: Nam

Tuổi: **

Nghề nghiệp: *****

Địa chỉ: *******, ******

Dị năng: Không

Bạn đời đã đăng ký: Tông Lẫm

Đồng Lam nhìn chăm chú vào dòng dữ liệu cuối cùng.

Bạn đời của Tông Lẫm.

Đã đăng ký, hợp pháp.

Ông ta nhìn vào hai chữ "Tông Lẫm", nhớ đến người đàn ông với chỉ số lây nhiễm kề cận bên bờ vực tha hoá là huyệt thái dương lại bắt đầu đau nhức.

Đây là di chứng của việc ông ta sử dụng dị năng quá mức.

Là dị năng giả ở danh sách số 4 của danh sách "Số Phận", ông ta vẫn luôn cực kỳ chú ý đến tình hình của Tông Lẫm, đã nhiều lần gửi đề xuất trục xuất anh lên thành phố.

Lúc này, mí mắt Đồng Lam co giật mãnh liệt, gần như ngay lập tức đã nghĩ đến một vài hậu quả khủng khϊếp, ông ta quay đầu lạnh lùng nói.

"Thông báo cho đội trưởng Cố của đơn vị phòng thủ thành phố tự mình dẫn đội đi xử lý! Nhanh! Mười phút... Không, trong vòng năm phút, nhất định phải giải quyết sự việc càng sớm càng tốt, cố gắng hết sức bảo vệ mạng sống của hành khách trên tàu."

"Ngoài ra thông báo cho trung tâm tin tức, phong tỏa mọi tin tức và truyền thông đưa tin, đặc biệt là... tuyệt đối không để người trên máy bay kia biết."



Tuyến tàu điện ngầm số một, trên toa tàu.

Nhóm chat [Người lao động vui vẻ].

Trên nhóm không bị cấm chat toàn bộ, nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện.

Mọi người đều nhận thức được có điều kỳ lạ.

Thẩm Quyết nhàm chán gõ ngón tay lên điện thoại, màn hình điện thoại liên tục chuyển đổi giữa nhóm chat và cuộc trò chuyện với bạn đời được ghim lại.

Tốc độ tay của cậu thực sự rất nhanh, hệ thống chỉ có thể thấy tàn ảnh khi màn hình chuyển đổi.

[Kí chủ, cậu đang nghĩ gì vậy?]

Thẩm Quyết: “Tao đang suy nghĩ về bữa tối hôm nay.” Cậu bình tĩnh thì thầm, "Sách dạy nấu ăn nói thịt cừu phải hầm ít nhất một tiếng rưỡi mới đủ mềm và thấm gia vị, tao sợ lát sẽ không có đủ thời gian."

[...]

Hệ thống: [Thực ra thịt cừu hầm một tiếng cũng tương đối ổn rồi, chuyện nấu ăn không nhất thiết phải hoàn toàn tuân theo sách đâu...]

"Không được." Thẩm Quyết nói, "Nếu thời gian nấu không đủ, kết quả sẽ có sự khác biệt."

Có gì khác biệt chứ?