Một mặt, hai bên có sự chênh lệch lớn về hình thể và sức mạnh. Đặc biệt là dị năng giả cấp cao, phần nào có những sự khác biệt mà người bình thường khó chấp nhận, sức mạnh thì chỉ cần nhẹ nhàng một cái đã có thể khiến người bình thường bầm dập khắp người thậm chí gãy xương, việc sống chung rất bất tiện.
Mặt khác, viện nghiên cứu cũng khuyến khích dị năng giả kết hôn với nhau. Thống kê dữ liệu cho thấy, tỷ lệ sinh ra con là dị năng giả khi cả bố và mẹ đều là dị năng giả cao hơn rất nhiều so với kết hợp với người bình thường.
Đây là thời đại cần anh hùng. Dị năng giả mới là động lực giúp thời đại loài người tiếp tục tiến lên.
Còn đa số người bình thường, chỉ có thể tồn tại như dầu bôi trơn giữa các bánh răng, thậm chí chỉ là bụi bặm kẹt giữa kẽ bánh răng.
Bác sĩ là dị năng giả, nhưng ông ấy lớn lên trong một thành phố ổn định, ban đầu không đồng tình với quan điểm cực đoan này. Cho đến khi lần này đi theo đội ra ngoài, vượt qua bức tường cao của thành phố, ông ấy đã thay đổi quan điểm của mình.
Tông Lẫm quá mạnh mẽ, cũng quá nguy hiểm. Để trở thành bạn đời của anh, tốt nhất cũng nên là một dị năng giả đủ mạnh mẽ - không chỉ cần đủ kiên cường, mà còn phải đủ mềm mại, mới có thể trở thành một vỏ bọc tốt cho lưỡi dao quá mức sắc bén này.
Tuy nhiên, theo lời đồn đại, bạn đời của Tông Lẫm không chỉ là một người bình thường, mà còn là một chú chim hoàng yến yếu ớt được nuông chiều, một bình hoa đẹp đẽ nhưng không có chút tài năng nào.
Để chăm sóc cho anh ta, Tông Lẫm phải nhẫn nhịn chịu đựng rất nhiều.
Chữ " nhẫn" được sử dụng rất đúng chỗ.
Dù sao, dị năng giả trong khi nắm giữ sức mạnh cũng phải nhẫn nhịn suốt đời, nhẫn nhịn chịu đựng sự quấy rối của sương mù, nhẫn nhịn chịu đựng sự tra tấn khi bị tha hóa, nếu trong cuộc sống còn phải nhẫn nhịn ở mọi phương diện, thật khó tưởng tượng tình trạng tinh thần của dị năng giả này ra sao.
Tình trạng tinh thần của Tông Lẫm vẫn ổn, cũng không tốt lắm.
Chỉ số lây nhiễm tám mươi tám đã rất cao rồi.
Nếu cao hơn nữa, thành phố sẽ không thể chứa chấp nổi anh.
Bác sĩ nghĩ vậy, vẻ mặt trở nên phức tạp, ông ấy không muốn thành phố mất đi người thủ hộ mạnh mẽ này, vì thế cẩn thận nói: "Cậu thường xuyên đến trung tâm giải tỏa stress không? Tôi biết một số nhà trị liệu, hiệu quả rất tốt. Có thể giới thiệu cho cậu."
"Dừng lại, dừng lại, đừng giới thiệu nữa, đội trưởng chúng tôi chưa bao giờ đến nơi đó." Đội viên đứng bên cạnh xen vào, "Không ngờ bác sĩ trông có vẻ nghiêm túc như vậy, lại quen biết mấy nhà trị liệu? Bạn đời của ông không giận à?"
"À?" Bác sĩ chợt hiểu ra, mặt dần đỏ lên, "...Chỉ là trị liệu giảm stress thôi, làm sao lại giận được chứ?"
Ông ấy nhỏ giọng nói: "Có một người còn do bà ấy giới thiệu cho tôi nữa."
Đội viên "chậc chậc" hai tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tông Lẫm đã cất cẩn thận chiếc đồng hồ bỏ túi đi, để vào túi áo sát trái tim. Anh nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt theo dõi hình dáng của thành phố dần hiện rõ ở đường chân trời.
Tiếng tích tắc nhỏ bé của đồng hồ cơ học qua lớp vỏ kim loại hòa cùng nhịp đập của trái tim, anh đếm nhẩm trong lòng.
Còn năm nghìn bốn trăm linh hai lần nữa, anh sẽ trở về thành phố.
Trở về nơi chỉ thuộc về mình anh, một bến bờ êm đềm.
Hoàng hôn tối nay thật đẹp, anh nghĩ ngợi một chút, chụp một bức ảnh và gửi đi.
Mười phút sau, đội viên ngồi gần đó bỗng nhận ra áp suất xung quanh đội trưởng liên tục giảm xuống.
Những dị năng giả cấp thấp luôn rất nhạy cảm với khí thế của dị năng giả cấp cao. Giống như linh dương khi đối đầu với báo săn, mèo nhà đối đầu với sư tử.
"Đội trưởng?" Anh ta xoa xoa cánh tay nổi da gà, hoài nghi hỏi.
Tông Lẫm cúi đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn đang tối đen, nói một cách trầm trọng: "Em ấy không trả lời tin nhắn của tôi."
Đội viên không cần suy nghĩ cũng biết “em ấy” mà Tông Lẫm nói đến là ai, cười nói: "Ai cũng có lúc bận rộn mà. Lúc đội trưởng bận rộn không phải cũng không nhìn điện thoại sao?"
Tông Lẫm: "Không giống nhau."
Đội viên suy nghĩ một chút, nói: "Quả thật, bình thường chúng ta ở trong sương mù không có tín hiệu, đó là lý do khách quan, chúng ta không thể thay đổi. Nhưng đôi khi cũng cần xem xét một số yếu tố chủ quan bình thường. Có lẽ anh ấy bận quá mà bỏ qua không để ý thì sao?"
"Em ấy đã tan làm." Tông Lẫm nói, "Vừa rồi còn nói tối nay muốn ăn lẩu dê và trứng xào hẹ."
Đó là câu dài nhất Tông Lẫm nói trong ngày hôm nay.
Bác sĩ đứng bên cạnh dỏng tai nghe, không cẩn thận bị sặc nước miếng, điên cuồng ho khan.
Thực đơn bổ dưỡng này... Bạn đời của Tông Lẫm nghiêm túc à? Chẳng phải nói là chú chim hoàng yến yếu ớt mà?
Đội viên sờ sờ cằm, suy nghĩ kỹ càng, đưa ra một khả năng: "Có lẽ anh ấy đang ở siêu thị mua đồ, không tiện nhìn điện thoại."
Anh ta muốn vỗ về vai Tông Lẫm, nhưng nhìn thấy những gai xương trên đó lại rụt tay về, thay vào đó là sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, cười ha hả nói:
"Yên tâm đi đội trưởng, vợ anh đang ở trong thành phố, có thể có chuyện gì xảy ra chứ?"