Editor: Poo_chan
“Bạch Nguyệt, cô ấy giúp tôi tránh phải thiệt hại mấy trăm triệu. Còn cô ngoại trừ bỏ nhà đi không ngừng suốt một năm nay đã làm được cái gì?”
Chu Nhiễm nhìn tôi nói: “Bây giờ cô lấy đâu ra tự tin là tôi sẽ nghe lời cô?”
Cốt truyện tiến triển đến đây đã khá khó để phân biệt.
Tôi chỉ là một người qua đường, sao mà bây giờ còn kiêm cả phần diễn của nữ xứng ác độc đây.
Bấy giờ, tôi đứng bên cạnh Chu Nhiễm: “Thiếu gia, ngài nghe thiếu phu nhân khuyên, đuổi việc tôi đi!”
Hứa Trì cũng cực kỳ lo lắng Bạch Nguyệt nói chuyện không hợp lại tìm anh ta, cũng đứng bên cạnh giúp đỡ: “Đúng vậy, nhanh nhanh đưa vợ anh về đi!”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu anh vẫn không đón vợ về, tôi sẽ để Bạch Nguyệt mặc kệ anh, đưa tôi đi mua sắm. Anh không xem tin tức không biết, làm ầm ĩ như vậy thực sự rất khó coi!”
Tôi có thể chứng minh, đúng thật rất khó coi!
Uy hϊếp có hiệu quả, quả nhiên lông mày của Chu Nhiễm càng lúc càng cau có.
Ánh mắt băn khoăn đảo qua đảo lại giữa tôi và Hứa Trì.
Giây tiếp theo, thế mà Chu Nhiễm… cười?
“Tôi nói tại sao mà tổng giám đốc Hứa lại tích cực như thế, không chỉ giúp đỡ Bạch Nguyệt, còn chăm đến công ty tôi đi qua đi lại, thì ra mục đích của Tuý Ông không phải là rượu.”
Hứa Trì cho là Chu Nhiễm đã nhận ra gì đó, lập tức phủ nhận: “Cũng không phải, thật ra là…”
“Thật ra là muốn đào thư ký nhỏ của tôi đi đúng không?”
Hứa Trì sửng sốt, biểu cảm không thể ngờ được nhìn về phía tôi.
Tôi khẽ ho mạnh hai cái: “Quả nhiên là chuyện gì cũng không qua được mắt của ngài, thiếu gia anh minh!”
“Muốn đi ăn mánh khác cũng không phải không được.”
Nghe vậy ánh mắt tôi sáng lên, đợi Chu Nhiễm ra điều kiện.
Chỉ thấy anh ta ung dung từ tốn lấy một văn kiện từ trong ngăn kéo ra: “Giao tiền vi phạm hợp đồng cho tôi là được.”
“Tiền vi phạm hợp đồng?”
Tôi nghi ngờ nhận lấy văn kiện.
Lập tức bị bốn chữ viết tay to đùng “Hợp đồng bán thân” trên đầu văn kiện làm cho mù cả mắt.
Người này làm thư ký còn phải ký hợp đồng bán thân?
Việc này thực sự được phép tồn tại trong xã hội pháp trị sao!
Rõ ràng Hứa Trì cũng bị những hành động lưu loát này làm cho sợ ngây người: “Người qua đường Giáp mà cũng viết kỹ như thế? Tác giả này phát điên rồi đi!”