Editor: Poo_chan
Nói ra thì cũng kỳ.
Lúc Chu Nhiễm suốt ngày chỉ biết tìm nữ chính thì không thấy ai nhảy ra phản đối.
Bây giờ chẳng qua là đấu thầu thất bại, thế mà có một đám người đã bắt đầu lên tiếng chỉ trích.
Toàn bộ nhân viên công ty đều bị ảnh hưởng.
Rốt cuộc tôi mới là đầu sỏ gây ra những rắc rối này, bây giờ thấy Chu Nhiễn bị mắng tôi cũng hơi ân hận.
Tôi mở miệng an ủi: "Ngài đừng nóng vội, đợi khi thiếu phu nhân trở về mọi chuyện sẽ tốt hơn."
Chỉ có hào quang nữ chính mới có thể khiến chuyện này nhanh chóng ổn định.
Kết quả là Chu Nhiễm không những không cảm động mà còn lạnh lùng hừ một cái: “Có tôi cho cô chùi đít chưa đủ, còn định liên luỵ thêm bao nhiêu người?”
Nói xong vỗ vào bả vai của mình: “Lại đây, bóp vai cho tôi.”
Tôi không cử động.
Anh ta lập tức ngẩng đầu lên: “Làm sao, không muốn?”
“Muốn, muốn.” Tôi nghiến răng: “Hầu hạ thiếu gia là vinh hạnh của tôi.”
Tôi thầm nói với bản thân: Kiên trì, kiên trì, tiếp tục kiên trì, đợi nữ chính về là có thể thành công thoát thân!
Mấy ngày sau, Bạch Nguyệt quay lại.
Cô ta đẩy cửa văn phòng ra, chưa nói gì đã nhào vào ngực Chu Nhiễm.
“Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói với em?”
“Không phải chuyện gì lớn, đều đã giải quyết xong.”
“Chuyện đến nước này, anh vẫn còn gạt em.” Hai mắt Bạch Nguyệt đẫm lệ: “Trong tay em vẫn còn một ít tài sản, em có thể…”
“Không cần, chúng ta không tổn hại gì. Tin tức mới đến, hạng mục ban đầu bị cưỡng chế dừng hẳn vì vấn đề bảo vệ môi trường, công ty đầu tư đã lỗ sạch vốn. Nếu trước đó thật sự làm theo kế hoạch lấy được hạng mục, e rằng tập đoàn chúng ta phải trả cái giá rất đắt.”
Nói xong Chu Nhiễm nhìn tôi thật sâu: “Phần nào nhờ có thư ký của anh mới tránh được bi kịch như vậy xảy ra.”
Nghe xong lòng tôi rơi một tiếng “bộp”.
Hỏng rồi, hiểu nhầm rồi!
Ai mà ngờ được vốn dĩ nguy cơ sự nghiệp ở đây là do đấu thầu thành công.
Chu Nhiễm không hề che giấu ánh mắt khen ngợi dành cho tôi làm nháy mắt mặt Bạch Nguyệt trắng bệch.
“Lại là cô.”
Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, ngẩng đầu lên ra lệnh với Chu Nhiễm: “Em muốn sa thải cô ta.”
“Lý do.”
“Không có lý do gì.” Hai mắt Bạch Nguyệt rưng rưng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy oán hận: “Em là vợ của anh, chẳng lẽ bây giờ em muốn anh sa thải cấp dưới cũng cần lý do?”
Nghe vậy, Chu Nhiễm bật cười ra tiếng.