Ma xui quỷ khiến, cậu ta mở ứng dụng mua sắm lên, tìm kiếm đồ nữ, xem qua từng món từng món.
Ban đầu chỉ định xem qua, cuối cùng lại cảm thấy Tô Hữu mặc gì cũng đẹp, mặc gì cũng hợp, cậu ta muốn thử hết đống đồ này lên trên người cậu.
Đến cuối cùng, số lượng trong giỏ hàng nhiều đến đáng sợ, thanh toán hết sạch tiền tiêu vặt một tháng của cậu ta.
Cậu ta nhìn từng tấm hình mẫu, sau đó mới nhận ra mình mua quá nhiều.
Nhưng nghĩ lại, tương lai còn dài, sau khi kết hôn với Tô Hữu, sẽ để cậu mặc từng bộ ở nhà cho cậu ta xem.
Tô Hữu chính là vợ của cậu ta, cậu ta sẽ là chồng đi làm nuôi sống Tô Hữu.
Cậu ta chợt nghĩ, kết hôn cần có nhà, không thì không cưới được, huống chi là người đã quen được người khác theo đuổi như Tô Hữu.
Cậu ta tính toán kỹ tài sản của mình, phát hiện không có nhà nào phù hợp.
Hoặc là không đủ lớn, hoặc là quá xa, hoặc là đã từng ở qua.
Cậu ta cần một căn biệt thự ở trung tâm thành phố, lớn nhất, tốt nhất để giữ vợ mình.
Hiện tại cậu ta không có đủ tiền mua biệt thự như vậy, nhưng cậu ta hứa trước khi tốt nghiệp đại học sẽ mua được, dù sao đến khi hai người tròn 22 tuổi thì phải đăng ký kết hôn rồi.
Biệt thự hiện tại chưa có, nhưng có thể chuẩn bị xe, cái này đơn giản đối với cậu ta hơn, nhưng cậu ta vẫn chưa có bằng lái, cậu ta không thể cùng vợ đi chơi mà lại có tài xế làm bóng đèn được.
Cậu ta gọi điện cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ chuẩn bị cho con một khóa học lái xe riêng đi ạ, con cần lấy bằng nhanh nhất…”
“Con nghĩ con có thời gian trước kỳ thi thể lực sao?” Mẹ Hứa bị cậu ta làm phiền không chịu nổi: “Nhà có tài xế rồi, nếu không thì đi bộ đến trường, hoặc ngoan ngoãn lên xe để tài xế đưa đón là được rồi!”
Mẹ Hứa mắng xong lập tức cúp máy.
“…” Hứa Cạnh cầm điện thoại bị cúp máy, ngẩn ngơ một lúc lâu, nhất thời không biết phải làm sao.
Cưới vợ khó quá.
Cậu ta không có nhà, không có xe.
Thiếu gia nhà họ Hứa luôn kiêu ngạo đột nhiên có một cảm giác thất vọng cực mạnh, cậu ta sờ điện thoại mở liên lạc của Tô Hữu lên.
Vì vấn đề cài đặt, liên lạc của [Tô Hữu] là thêm một chạm, không cần qua sự đồng ý, ảnh đại diện là một sợi dây tua đỏ, tên cũng là SY.
Cậu ta thêm vào xong không có thời gian liên lạc với số này, giờ một mình ôm điện thoại trong bóng tối, cuối cùng cũng có thời gian không gian.
Cậu ta cẩn thận gõ một đoạn chữ, cuối cùng xóa hết, chỉ đơn giản nói một câu [Xin chào]
Cách chào đơn giản nhất thường là chân thành nhất.
SY: [Xin chào]
Được phản hồi lại ngay lập tức!
Hứa Cạnh kích động suýt đứng lên ngay lập tức, nhưng đột nhiên nhớ lại hôm nay có hai người gọi điện cho Tô Hữu, cậu ta lại chậm rãi kiềm chế sự kích động.
Có lẽ là thao tác bình thường của những kẻ đào hoa, có lẽ vừa trả lời cậu ta vừa trả lời người khác.
Chậc, cậu ta phải cắt đứt tất cả các mối quan hệ lung tung của cậu mới được.
Cậu ta không thể tỏ ra yếu thế trước một tay lão luyện, cậu ta cũng phải là một người có thể ngang hàng với cậu.
Cậu ta mở trang web, tìm kiếm: [Làm sao để nhanh chóng trở thành một tay lão luyện trong truyện tình trường?]
Cậu ta làm theo hướng dẫn trên đó, gửi đi từng dòng tin nhắn một.
[Cậu có muốn xem tôi lái Ferrari bằng một tay không?]
SY: [?]
[Chậc, giả vờ à, nói giá đi, tôi có thể trả được, đừng chơi trò quyến rũ tôi như thế!]
SY: [……]
[Cậu giỏi lắm, cậu đã thu hút sự chú ý của tôi thành công rồi đấy… chậc… cậu đã đạt được mục đích rồi, cậu vui chứ?]
SY: [Anh bị điên à?]
[Ngọt ngào thật đấy, cậu ngọt ngào chết mất thôi…]
SY: [Ngọt ngào? Bà đây là con gái đấy! Anh quấy rối cũng không nhìn người à?]
Hứa Cạnh sững sờ, xác định lại số này đúng là số mình lấy từ chỗ quản lý mà.
Có lẽ đây là một chiêu trò của Tô Hữu, cố tình che giấu thân phận kẻ xấu của mình.