Quyển 1 - Chương 14

“…”

Hứa Cạnh đi một đoạn, thì Thẩm Tắc lại nói suốt một đoạn, trước đây Hứa Cạnh không bao giờ kiên nhẫn nghe loại giọng này, thường là thẳng giọng kêu Thẩm Tắc im lặng, nhưng lần này cậu ta nghe Thẩm Tắc nói suốt đoạn đường mà chẳng thèm đáp lại tiếng nào.

Đến gần cửa nhà hàng, cậu ta chỉ vỗ vai Thẩm Tắc, khuôn mặt đậm chất trang nghiêm, có cảm giác nghiêm túc không rõ ràng: “Sinh nhật vui vẻ, đừng lo lắng về quá khứ, bị từ chối thì bị từ chối thôi, cậu xứng đáng được đối xử tốt hơn, đừng dính vào quá khứ nữa, không nên tập trung vào một người, đó không phải phong cách của đội huấn luyện chúng ta đâu.”

“Ngàn lần nhất định đừng làm kẻ hèn nhát.” Hứa Cạnh nhấn mạnh, nghiêm nghị, giọng điệu hiếm khi bỏ đi sự kiêu ngạo, như một người anh em thực sự đang khuyên bảo, khổ tâm can gián.

Thẩm Tắc cũng bị cậu ta làm cho cảm động, nghiêm túc nói: “Đội trưởng… tôi sẽ cố gắng.”

Hứa Cạnh vỗ vai Thẩm Tắc rồi bước vào nhà hàng.

Sau đó, cả đội huấn luyện ăn gì, chơi gì, cậu ta hoàn toàn không để ý, chỉ cầm điện thoại chiếm một chỗ, bảo người ta gọi cậu ta là đội trưởng và thanh toán.

Sau khi vào nhà hàng, cậu ta luôn lướt các bài đăng và chủ đề về Tô Hữu, ánh mắt vừa dính vào là không rời được, cậu ta trở thành một fan cuồng bổ sung kiến thức về thần tượng, trong từng lời nói của người khác, từng chút một kéo gần khoảng cách với Tô Hữu.

Thực ra Tô Hữu đã nổi tiếng một thời vì nhan sắc của cậu rồi, bị diễn đàn trường và diễn đàn chia sẻ ầm ầm, danh tiếng suýt chút nữa lan ra ngoài trường, lúc đó cậu ta bận rộn thi đấu quá nên chỉ nghe qua mà không để ý lắm.

Sau đó, khi vào lớp 10, một nhóm thanh niên vô tri còn rảnh rỗi bầu chọn nam thần nữ thần, Tô Hữu bị loại thẳng, vì cả nam lẫn nữ đều đồng ý rằng Tô Hữu là một đẳng cấp khác.

Các ứng cử viên khác có khuôn mặt và ngoại hình đẹp thật, nhưng không ai tinh tế như Tô Hữu, đẹp đến mức có thể mờ đi giới tính, có thể dùng vẻ bề ngoài mà mê hoặc người khác, họ có thể từ chối người khác, nhưng không ai có thể từ chối Tô Hữu.

Vì vậy, nam thần của khóa họ là Tưởng Vị, còn Tô Hữu đứng trên cả nam thần, là một nhan sắc thần thoại hơn cả.

Tuy nhiên, những bài viết về Tô Hữu đều bị xóa sạch, không để lại một tấm ảnh nào, chỉ có fan club của Tô Hữu ở ngoài trường giữ lại một phần ảnh cho người ta ngắm nhìn mà thôi.

Hứa Cạnh lướt từng bức ảnh, bấm lưu rất nhanh, sợ rằng chậm một chút thì ảnh sẽ biến mất.

Về đến nhà, cậu ta không đi tắm ngay như thường lệ mà chọn ngồi xuống cửa, ngốc nghếch bấm màn hình trong bóng tối.

Cậu ta chưa từng thấy ai đẹp hơn Tô Hữu.

Ảnh rõ ràng là từ cuộc sống của cậu, có ảnh cậu chơi bóng, có ảnh cậu ngẩn người, có ảnh cậu đọc sách, cảnh tượng rất đơn giản, điều kiện chụp cực kỳ đơn sơ, nhưng tất cả đều vì vẻ đẹp của cậu mà xoay chuyển nội dung.

Vì người đẹp, nên cảnh sắc bình thường trong ảnh lại toát ra cảm giác tuyệt đẹp.

Điều này như đánh thẳng vào tim cậu ta, càng nhìn càng thích đầu óc lẫn tim cậu ta, máu sôi sục hưng phấn, tim đập nhanh không ngừng.

Cậu ta nhìn một bức ảnh chụp lén Tô Hữu trong mùa hè, mặc áo phông quần đùi dưới bóng cây, không nỡ lướt qua.

Lúc đó Tô Hữu mặc áo phông hơi rộng, nên xương quai xanh tinh tế lộ ra một nửa, ánh sáng lấp lánh như thủy tinh điểm trên người cậu, tóc mềm mại bao quanh lông mày mắt, đôi chân thon dài thẳng tắp mềm mại, môi đỏ răng trắng còn quyến rũ hơn cả cô gái bên cạnh nữa.

Đặc biệt là cậu ta đã thấy cậu mặc đồ nữ, thực sự không thể hợp hơn.

Nghĩ đến cảnh vừa thấy trong bóng tối không lâu trước, tim cậu ta lại nhộn nhạo ngứa ngáy không chịu nổi.

Thật muốn, thật muốn nhìn thấy cậu mặc đẹp trước mặt mình một lần nữa, tốt nhất là do chính tay cậu ta mặc, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, mặc cho cậu từng món một.