Quyển 1 - Chương 11

“Ồ? Tôi không phải người sao? Sao không nói cho anh ta biết?” Hứa Cạnh tiến đến bên tai Tô Hữu, ngón tay cướp lấy điện thoại của Tô Hữu, nói rõ ràng, người bên kia đột nhiên im lặng.

Hứa Cạnh thỏa mãn cúp điện thoại, với khoảng cách vốn đã gần, cậu ta lại chầm chậm tiến đến gần Tô Hữu: “Không tính tôi vào à, bộ tôi không phải là người sao?”

Tô Hữu bị cướp điện thoại, trong đầu chỉ muốn lấy lại điện thoại, định nói nhưng đã bị người đó nắm cằm, khó mà mở miệng được.

Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Cửa phòng bị đá tung ra, ánh đèn sáng bên ngoài chiếu vào.

Người cao lớn, tuấn tú đứng trong ánh sáng, mang theo sự sắc bén nói: “Cậu thả cậu ấy ra ngay...”

“Đây là người trên điện thoại sao?” Người bị làm cho khựng lại nhíu mày, bất giác nói: “Thêm tôi vào danh bạ của cậu nhé?”

“???” Tô Hữu ngạc nhiên với cách xử lý này, cổ tay bị bóp chặt quá mức, cơ thể giãy giụa kịch liệt: “Anh… buông ra!”

“Không.” Cậu ta không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy Tô Hữu, đặc biệt là người đàn ông trông có vẻ không tệ trước mặt này lại là tình địch của cậu ta.

Cậu ta nói với Tô Hữu: “Thêm tôi vào WeChat đi…” Tuy nhiên chưa kịp nói hết thì một cú đấm xé gió ập đến tới tấp, cậu ta phản ứng nhanh nhạy theo bản năng tránh đi, buộc phải buông Tô Hữu ra.

Cậu ta cảnh giác nhìn chằm chằm vào chàng trai đứng ở cửa trông có vẻ thanh tú, có chút kinh ngạc, chàng trai này rõ ràng là học sinh gương mẫu nhưng lại có tốc độ và sức mạnh khủng khϊếp đến như vậy.

Vừa rồi cậu ta suýt nữa không tránh được.

“Chết tiệt,” Hứa Cạnh không nhịn được chửi thề, đề phòng chắn trước Tô Hữu, không để Lâm Thiệu Ninh nhìn thấy Tô Hữu trong tình trạng này.

Cậu đến đến vậy nên sao có thể để người khác nhìn thấy được.

Tô Hữu bị Hứa Cạnh chắn mất tầm nhìn, không thấy được Lâm Thiệu Ninh, càng không thấy được ánh sáng, đặc biệt là hành động kỳ quặc của Hứa Cạnh vừa rồi, tiếng la hét bên ngoài càng thêm ghê rợn, cậu hoảng sợ giãy giụa, chỉ muốn bịt kín cả thính giác của mình lại.

Tóc giả trên đầu không biết bị kẹp bởi cái kẹp nào mà theo mái tóc ngắn mềm mượt rơi xuống, cậu không nhận ra à chỉ cảm thấy cổ mình bị cái gì đó hơi ngứa, quay đầu lại, bị bộ tóc giả treo lơ lửng trong bóng tối làm cho kinh hãi đến mức bật khóc.

“Sao lại khóc rồi?” Hứa Cạnh bị tiếng khóc thương tâm của Tô Hữu làm cho tim thắt lại, kỳ quặc cảm thấy hối lỗi và đau lòng, vô thức nhìn lại Tô Hữu, rồi thốt lên: “Chết tiệt! Cậu là con trai sao?”

“Tiểu Hữu!” Lâm Thiệu Ninh lo lắng cho Tô Hữu, thẳng chân đá văng Hứa Cạnh đang sững sờ ra, kéo Tô Hữu đến trước mặt rồi lấy áo mình che cho cậu, nhẹ nhàng tháo cái kẹp trên người cậu ra: “Không sao rồi, Tiểu Hữu… không sao rồi…”

“Lâm Thiệu Ninh… nơi này đáng sợ quá… tôi không thích nơi này đâu, cậu đưa tôi đi khỏi đây được không?” Tô Hữu sợ ma đến nỗi cảm thấy những tiếng la hét bên ngoài như là tiếng gọi của tử thần.

“Được, chúng ta đi…” Lâm Thiệu Ninh nhấc Tô Hữu lên, ổn định bế cậu rời đi.

“Đợi đã!” Hứa Cạnh sững người, không chắc chắn hỏi: “Cậu… có phải cậu tên là Tô Hữu không?”

Lâm Thiệu Ninh dừng lại nhìn cậu ta một cái, không trả lời, tiếp tục đi về phía trước, chỉ nói với Tô Hữu: “Chúng ta sẽ đi qua khu ma quái, cậu nhắm chặt mắt lại, bịt tai lại, đừng sợ, có tôi đi với cậu.”

“Ừm.” Tô Hữu ngoan ngoãn gật đầu, lập tức bịt tai mình lại.

Hứa Cạnh nuốt nước bọt, như đang đánh bạc lấy điện thoại ra xem tin nhắn nhóm.

Gương mặt của Tô Hữu càng nhìn càng quen, như đã từng thấy ở đâu đó rồi, và cậu học sinh đó ngoan gọi cậu là [Tiểu Hữu].

Bức ảnh mới xem gần đây, người có tên có chữ Hữu.

Chỉ có người đã từ chối Thẩm Tắc… gọi là một vẻ đẹp thần thoại… tên của người đó là Tô Hữu.

Thẩm Tắc từng đăng ảnh trong nhóm huấn luyện, là bức ảnh chụp lén trên sân bóng rổ, Tô Hữu ngồi giữa đám đông, đẹp đẽ ngoan ngoãn như một bức tranh.