Chương 7

Lúc này, Ninh Lạc Tinh đang cố gắng kìm nén ham muốn xoa xoa tai của mình.

Cậu ta không thể đưa chiếc nhẫn không gian cho người khác, bây giờ Ninh Lạc Tinh ước gì có thể khóa chặt chiếc nhẫn không gian lại, để nó ở một nơi an toàn tuyệt đối. Mặc dù cậu ta biết rằng ngay cả khi Thịnh Thanh Tuyền có được chiếc nhẫn, cậu cũng sẽ rất cẩn thận và không để nó dính máu.

Nhưng cậu ta cũng sợ có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Nếu cậu vô tình làm rơi chiếc nhẫn sau khi nhận nó thì sao?

Hoặc, chiếc nhẫn bạch ngọc đột nhiên có miệng và cắn Thịnh Thanh Tuyền một cái cũng không phải là không thể.

Dưới tác động của các yếu tố bất khả kháng, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?

Suy cho cùng, tốt hơn hết là không nên mạo hiểm. Càng ít di chuyển nó thì càng tốt.

Nghĩ đến đây, lời từ chối trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Tuy nhiên, Ninh Lạc Tinh lại sợ Thịnh Thanh Tuyền không nhìn thấy chiếc nhẫn sẽ quá lo lắng, đôi phu phu ăn ý nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Ninh Lạc Tinh dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Thịnh Thanh Tuyền.

Đừng bận tâm nữa, họ đã biết về ngày tận thế từ suy nghĩ của cậu. Vì vậy, đừng lo lắng, hãy về nghỉ ngơi thật tốt.

Quan trọng nhất là!

Khi suy nghĩ về điều gì đó, thì đừng liên quan đến vợ chồng hai chúng tôi được không?

Hỏi như vậy là mất mặt!

Ninh Lạc Tinh mở miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Lạc Hoa Niên, người hiểu rất rõ người yêu của mình, cũng định lên tiếng. Vẫn không thể phát ra âm thanh.

Chuyện tiếng lòng bị rò rỉ, không thể nói với Thịnh Thanh Tuyền sao?

Sau khi đưa ra suy đoán này, Lạc Hoa Niên lại đổi chủ đề. Muốn nói thẳng về ngày tận thế.

Vẫn không thành công.

Vì vậy, cho dù là tiếng lòng bị rò rỉ hay ngày tận thế, những điều liên quan đều không thể nói với chính Thịnh Thanh Tuyền?

Lạc Hoa Niên dừng lại một chút, sắp xếp lại ngôn từ, mở đầu một chủ đề khác: "Chiếc nhẫn đã được tặng đi."

Lệnh cấm được gỡ bỏ, quả nhiên là như vậy.

Anh ta không nói dối, chỉ là nói trước những việc sẽ làm sau này.

Ninh Lạc Tinh cũng bổ sung: "Sáng nay gặp một chuyên gia nghiên cứu đồ cổ, nói chuyện rất vui vẻ, vui quá nên đã tặng cặp nhẫn đó cho bảo tàng. Chúng tôi thấy như vậy có ý nghĩa hơn."

Vì vậy, hãy yên tâm, chiếc nhẫn sẽ được bảo tàng bảo vệ cẩn thận, không cần lo lắng ngày tận thế sẽ đến.

Mặc dù cuối cùng họ không quyên góp cho bảo tàng, nhưng kết quả là như nhau.

Việc bảo vệ chiếc nhẫn sẽ chỉ tăng lên chứ không giảm.

Ninh Lạc Tinh cố gắng an ủi. Tuy nhiên, điều này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Thịnh Thanh Tuyền vào chuyên gia nghiên cứu đồ cổ đó.

Cậu không nhịn được bắt đầu rối rắm, thật sự có người như vậy, hay là đôi phu phu chỉ đơn giản lấy đối phương làm cớ để từ chối mình?

Nếu thực sự có người như vậy, thì cái gọi là chuyên gia này, là biết nguyên nhân của ngày tận thế, muốn ngăn chặn ngày tận thế mới lấy nhẫn đi, hay là đối với nhẫn không gian lòng sinh tham lam, cố ý chạy tới cướp đoạt?

Thịnh Thanh Tuyền đầy bụng nghi vấn, hoài nghi những điều đều không tiện hỏi ra.

Cậu chỉ có thể chấp nhận kết quả này, nói một ít đồ cổ quả thật phải bảo vệ cẩn thận, không thể dính dầu mỡ, đặc biệt là vết máu các loại.

Bạch ngọc thấm máu không cát tường các loại lời nói khiến người ta chán ghét.

Sau đó cáo từ về nhà.

Cho cậu cơ hội ngăn chặn ngày tận thế, cậu đều làm không được, Thịnh Thanh Tuyền thập phần thất bại.

Trên thực tế, trước khi rời đi, Thịnh Thanh Tuyền lén lút quan sát đôi phu phu. Xem xét nhẫn nếu còn ở trong tay bọn họ, nhân cơ hội cướp đoạt.

Nhưng ngay cả nhẫn để chỗ nào cậu cũng không nhìn thấy, làm sao cướp? Trừ phi ép buộc đối phương tự mình lấy ra.

Tuy nhiên, không nói tới trong lúc tranh đoạt lỡ đâu có người chảy máu, khiến cho không gian nhẫn có thể chưa kích hoạt trực tiếp nhận chủ.

Cho dù chuyện như vậy sẽ không phát sinh. Nhưng, cân nhắc đi cân nhắc lại thực lực của hai bên, ngay cả trên người Ninh Lạc Tinh đều có một tầng cơ bắp mỏng đẹp, càng không cần phải nói Lạc Hoa Niên.

Người chỉ có 1 múi cơ bụng như Thịnh Thanh Tuyền, lặng lẽ dập tắt chủ ý này.

Cậu hoài nghi nếu cậu động thủ, cậu không những không đạt được mục đích của mình, còn sẽ thu hoạch một trận đòn tốt. Và một chuyến tham quan trong ngày đến đồn cảnh sát.

Thịnh Thanh Tuyền cúi đầu ủ rũ rời đi.

Đôi phu phu Ninh Lạc Tinh lại không rảnh rỗi.

Bọn họ có rất nhiều chuyện cần làm.

Mặc dù đã đối với chuyện ngày tận thế giữ thái độ tin tưởng, nhưng việc lớn như vậy, vẫn nên xác nhận lại một lần.

Đôi phu phu cả đêm không ngủ, liên lạc điều động không ít người.

“Đang nói đùa gì vậy? Chúng ta sống trong một quyển sách, là nhân vật trong sách?”

“Quyển sách này còn là một tiểu thuyết ngày tận thế? Ngày tận thế, chuyện này sao có thể là thật!”

“Không phải, đôi phu phu các người nửa đêm không ngủ, cố ý chạy tới trêu chọc tôi đúng không?”

Thanh niên đầu húi cua đang ngủ thì bị bạn bè chặn trên giường, nghe xong một tràng lời như vậy, dở khóc dở cười.

Tuy nhiên cậu ta nói: “Nếu như chuyện này là thật, vậy tôi sẽ giúp các cậu liên lạc với bác tôi.” Chức vị của cậu ta không cao, nhưng bác của anh ta lại là người có thể trực tiếp nói lên trời.

Cũng chính là nguyên nhân vì sao đôi phu phu Ninh Lạc Tinh sẽ lựa chọn tới tìm cậu ta.

Đối mặt với nghi vấn, kỳ thật phương pháp phán đoán đơn giản nhất, chính là lấy nhẫn ra, nhỏ máu nhận chủ tại chỗ. Chỉ cần không gian thật sự tồn tại, kết quả không cần phải nói. Muốn không tin đều khó.

Nhưng, cho dù là Ninh Lạc Tinh hay là Lạc Hoa Niên, đều không có khả năng lấy an nguy của thế giới ra để đùa giỡn.

Sau khi kích hoạt không gian, lời nói của Thịnh Thanh Tuyền đã được chứng minh là sự thật, ngày tận thế đã thực sự đến. Nhưng theo cách này, virus cũng thực sự được giải phóng và lây lan.

May mắn thay, họ đã nghe rất nhiều tiếng lòng của Thịnh Thanh Tuyền và họ cũng không phải không thu hoạch được gì.

Trong tiếng lòng của Thịnh Thanh Tuyền, có rất nhiều điều có thể được sử dụng để xác minh.