Chương 8: Xử Lí Dã Thú

Vị giáo quan lớn tuổi lúc này mới hài lòng, lập tức mở máy liên lạc, bỏ qua nhà trường, trực tiếp gửi lệnh cho giáo quan phụ trách tiểu đội Hoang Tinh, vừa khéo người kia từng là học trò của ông ấy, không dám không nghe lời.

Hoang Tinh, Tống Xuân Thời một đường vừa thở hổn hển vừa rề rà, cuối cùng cũng kéo được con mồi to lớn trở về ốc đảo.

Bước lên bãi cỏ, cô ném cái đuôi con thú trên tay xuống, cả người ngã vật ra đất.

Hôm nay thực sự hơi vất vả, với vóc dáng của cô cũng hơi không chịu nổi.

Nằm một lúc, nghĩ đến trạng thái thần thanh khí sảng sau khi ngồi thiền trước đó, cô lại ngồi dậy, hai chân xếp bằng, tĩnh tâm, thầm đọc khẩu quyết.

Có lẽ tâm niệm quá tạp, lần này mất nhiều thời gian hơn mới vào trạng thái nhưng hiệu quả vẫn rõ ràng, đợi đến khi cô tỉnh táo lại sau khi ngồi thiền, cơ thể như vừa ngủ một giấc ngon lành, nhẹ nhàng nhanh nhẹn, mệt mỏi tan biến.

Trong lòng cô vui vẻ: “Mua tâm pháp nội công quá hời rồi. Mặc dù hơi đắt nhưng đắt không phải lỗi của nó, mà là lỗi của tôi.”

Cô một lần nữa mở bảng thông tin, xem thông tin cá nhân.

[Tên: Tống Xuân Thời

Tổng năng lượng tích lũy: 503 điểm

Năng lượng hiện có: 1 điểm]

Nhìn thấy con số 1 trơ trọi, Tống Xuân Thời mới cảm thấy hơi đau lòng, trước đó hơn hai trăm điểm, là vất vả hai năm mới tích cóp được. Một sớm trở về cảnh nghèo khó, sau này muốn đổi cái gì, lại phải bắt đầu tích cóp từ đầu.

May mà điều kiện hệ thống đưa cô về nhà là tích lũy đủ 100 vạn điểm năng lượng, chứ không phải năng lượng hiện có là 100 vạn, nếu không thì cả đời sau cũng đừng mong về.

[Đã đổi vũ khí: Dao găm (bình thường), Cung tiễn (tinh phẩm)

Đã đổi võ công: Mê Tung Cước (viên mãn), Tật Phong Quyền (viên mãn), Vô Ảnh Cung (viên mãn), Trường Xuân Quyết (nhập môn 1/40)]

Cột vũ khí không thay đổi, cột võ công có thêm Trường Xuân Quyết, trạng thái là nhập môn.

Tiến độ luyện võ do hệ thống quy định chia thành bốn giai đoạn: nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, Trường Xuân Quyết có tổng cộng mười hai tầng, tầng một hai là nhập môn, tầng ba bốn năm sáu là tiểu thành, tầng bảy tám chín mười là đại thành, tầng mười một mười hai là viên mãn.

Hiện tại Tống Xuân Thời chỉ mới đặt nửa chân vào cửa, đã cảm nhận được sự kỳ diệu của môn công pháp này, không khỏi bắt đầu mong đợi tình trạng đạt đến đại thành thậm chí viên mãn sau này.

Tái sinh tại chỗ một lần nữa, cô không chậm trễ, vung tay bắt đầu mổ xẻ con mồi.

Con dao găm đổi từ cửa hàng hệ thống, mặc dù chỉ là loại bình thường, chỉ được định giá 2 điểm năng lượng nhưng dùng lại vô cùng tiện, cô xài năm năm rồi vẫn có thể cắt đứt tóc.

Con dao găm cắt dọc chính xác theo khớp xương, thành thạo chặt đầu và tứ chi của con mồi, mùi máu tanh hấp dẫn những con thú hoang gần đó, lảng vảng không xa không gần, không muốn rời đi, cũng không dám lại gần.

Chúng biết ai là chủ nhân của ốc đảo này, đã sớm học được cách ngoan ngoãn trong những lần bị trừng phạt.

Lúc này nếu có ai đi ngang qua, chắc sẽ bị sợ đến chân mềm nhũn.

Dưới bầu trời đêm tối mờ sao, một đàn thú dữ mắt sáng quắc màu xanh lục vây quanh một thiếu nữ loài người, nước bọt tanh hôi chảy xuống đất, dường như chỉ một giây sau sẽ xông lên xé nát cô gái.

Tống Xuân Thời chỉ liếc chúng một cái, miệng lẩm bẩm: “Đừng vội chứ, nóng vội chẳng ăn được đậu phụ nóng đâu.”

Cô không hoảng hốt cũng không run tay, không lâu sau đã chặt con mồi như một ngọn núi thành từng khối.

Một đống đầu và xương, phần này không có nhiều thịt nhưng có thể mang đến ốc đảo lớn để đổi lấy vật tư, có người chuyên thu mua, không biết mua về để làm gì, cô không nghe hiểu.

Vì là xuyên không với cơ thể nguyên bản, Tống Xuân Thời không biết tiếng phổ thông của tinh tế, lại luôn sống tách biệt với mọi người, đến giờ chỉ biết một chút giao tiếp thông thường, hơi phức tạp một chút là không hiểu. May mà thực lực đủ mạnh, không giải quyết được vấn đề bằng lời nói thì dùng nắm đấm, cũng rất hiệu quả.