Như bị người ta đấm cho một phát, trước mắt Tống Xuân Thời tối sầm lại, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Từ nhỏ văn học của cô đã không tốt, bài văn thường bị giáo viên phê bình là sáo rỗng, không có chút văn chương nào, yêu cầu viết lại. Lúc học cấp hai, giáo viên yêu cầu cô thuộc lòng toàn bộ bài "Khẩu Kỹ", suýt nữa khiến cô khóc vì phải học thuộc lòng. Cô thà chạy mười vòng quanh sân, chứ không muốn học thuộc những câu văn cổ khó hiểu đó.
Kết quả là xuyên không rồi, còn phải chịu khổ như vậy sao?!
“Cứu lấy con cá lọt lưới này* đi!” Học sinh kém suýt nữa thì rơi nước mắt.
*九漏鱼: từ trên mạng, đầy đủ là “con cá lọt lưới trong chín năm giáo dục bắt buộc”, dùng để chỉ những người chưa hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chín năm( Bên Trung bắt buộc 9 năm)
Kỳ nghỉ hè năm lớp tám cô đã xuyên không, chín năm giáo dục bắt buộc còn chưa học xong...
Hệ thống bị phản ứng của cô làm choáng váng, vội vàng nói: [Đây chỉ là lời dẫn, tâm pháp thực sự ở phía sau.]
“Thật sao?” Tống Xuân Thời bán tín bán nghi, lật sang trang tiếp theo.
Từ trang thứ hai trở đi, quả nhiên không còn những lời lẽ khó hiểu đó nữa, mỗi trang chỉ có một bức tranh, kèm theo hai câu khẩu quyết súc tích.
Cô đột nhiên cảm thấy như cá gặp nước, thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn sợ hãi nói: “Lời dẫn rất tốt, lần sau đừng dẫn nữa.”
Bức tranh đầu tiên có một người tí hon đang ngồi thiền, hai chân xếp bằng, đầu thẳng, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh có một số đường kẻ, giống như một phương pháp hít thở nào đó
Tống Xuân Thời nhìn trang này một lúc, không biết từ lúc nào, cơ thể cô đã tự động tạo ra tư thế giống hệt như vậy, trong lòng thầm đọc khẩu quyết, nhịp thở từ nhanh sang chậm, đến cuối cùng, gần như không nghe thấy.
Cô chỉ cảm thấy như vừa chợp mắt một chút, đợi khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện bóng trên mặt đất đã di chuyển vài mét, thời gian ít nhất đã trôi qua hai tiếng!
Từ khi tập võ đến nay, Tống Xuân Thời thực sự đã chịu không ít cực khổ, luôn cảm thấy những ngày luyện công trôi qua một ngày bằng một năm, nhưng lần này, thời gian trôi qua nhanh chóng như chớp mắt.
Cô vô cùng kinh ngạc, đứng dậy hoạt động tay chân, cơ thể không cứng không đau, ngay cả cơn đau nhức do đào mỏ gây ra cũng biến mất, có thể nói là sảng khoái.
“Này cũng quá thần kỳ đi!”
Không hổ là món đồ có giá trị 258 điểm năng lượng, không uổng công cô cực cực khổ khổ đào mỏ tích tiền!
Hệ thống đắc ý nói: [Sản phẩm do bổn hệ thống sản xuất, chắc chắn là hàng tinh túy, từng điểm năng lượng mà ký chủ bỏ ra đều rất đáng giá.]
Tống Xuân Thời đang vui vẻ, không so đo chuyện trước đó suýt bị chôn sống, sờ bụng dưới, cảm thấy hơi nóng, dường như có một luồng khí đang sinh ra.
[Luồng khí đó chính là hạt giống nội lực, có hạt giống rồi, cứ theo tâm pháp tu luyện là có thể sinh ra nội lực liên tục.] Hệ thống giải thích.
Lúc này cả hai bên đều không biết rằng, mặc dù hệ thống rất hiểu biết về võ công trong cửa hàng của mình, cũng có chút hiểu biết về võ đạo, nhưng suy cho cùng nó không phải là con người, cũng không tiếp xúc được mấy người, vì vậy nó không biết, cái dạng giống như Tống Xuân Thời, người có thể ngưng tụ hạt giống nội lực trong thời gian ngắn như vậy, chính là thiên tài hàng đầu trong giới võ thuật.
Những thiên tài dạng này, nếu đặt ở một thế giới coi trọng võ công thì đã sớm bị người ta tranh nhau vỡ đầu nhận làm đồ đệ.
Sở dĩ như thế, bởi vì trên đời có một thứ gọi là ngộ tính.
Ngoại công có ngưỡng cửa thấp hơn nội công, bởi vì luyện ngoại công, chỉ cần chịu khó khổ luyện thì sẽ luôn có thành quả. Nội công thì khác, người không có ngộ tính, có lẽ cả đời chỉ phí công vô ích, ngay cả hạt giống nội lực cũng không ngưng tụ được.
Thiên tài dù sao cũng là số ít, thiên tài hàng đầu càng như phượng mao lân giác, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Hệ thống hoàn toàn không nhận ra những điều này, chỉ đắc chí khoe khoang về công pháp mà mình đã bán ra:
[Đừng nhìn Trường Xuân Quyết nghe có vẻ không oai vệ lắm, công pháp này chủ yếu tu luyện sinh khí, nội lực sinh ra bình hòa chính trực, kéo dài không dứt, không chỉ có thể nuôi dưỡng kinh mạch, còn có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, chỉ cần luyện đến đại thành, là có thể sống đến hai trăm tuổi, nếu đến đại viên mãn, sống năm trăm tuổi không thành vấn đề!]