Nếu là trước khi gặp cô nhóc kia thì có lẽ hắn cũng có chung quan điểm với các đồng nghiệp, nhưng bây giờ hắn luôn cảm thấy, thiếu nữ đó sau này sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
“Có tân sinh viên tới rồi.” Một huấn luyện viên nhắc nhở.
Những huấn luyện viên khác cũng nhận ra: “Nghe âm thanh thì là hai người, nhưng mà——”
Tiếng bước chân của hai người này sao lại kỳ lạ thế nhỉ?
Một tiếng thì nhanh mạnh mẽ, một tiếng hỗn loạn lung tung, theo lý mà nói, học viên có thể đến nhanh như vậy thực lực hẳn là không yếu, tiếng bước chân hoàn toàn không có nhịp điệu kia là sao?
Mang theo nghi hoặc, mấy huấn luyện viên hướng tầm mắt về phía cửa vào sân huấn luyện.
Rất nhanh, bọn họ thấy một bóng người, không đúng, là hai bóng người chạy như bay tới.
Cô gái chạy ở phía trước với dáng vẻ nhanh nhẹn, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, chỉ có khuôn mặt hơi đỏ lên. Một tay cô nắm lấy tay của một cậu nhóc phía sau như thả diều, cậu nhóc gần như chân không chạm đất bị cô kéo suốt dọc đường!
Tống Xuân Thời bước vào sân, liếc mắt thấy mấy huấn luyện viên, cô kéo Allen chạy đến đứng trước mặt các huấn luyện viên.
Vì không biết phải nói gì nên cô im lặng đứng đó, còn Allen hoàn toàn không đứng vững, cả người mềm nhũn ngã về phía trước, cô đành túm lấy cổ áo kéo cậu dậy.
Nhìn tư thế kỳ quái của hai người, các huấn luyện viên một lời khó nói hết.
Carol hắng giọng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Học viên Tống Xuân Thời, Allen Garcia vào hàng.”
Hắn dùng cằm chỉ khoảng đất trống giữa sân, ra hiệu cho hai người đi sang đó.
Đợi bọn họ rời đi, Carol nhìn thời gian, cười nhe răng với đồng nghiệp: “Thấy chưa, thể chất cấp S-, không chỉ phá kỷ lục của chính mình, còn tiện tay kéo theo cả bạn đồng hành, thiên tài tinh thần lực cấp S mấy người nói đâu rồi?”
Học viên phá kỷ lục thì nhiều rồi, nhưng phá kỷ lục như thả diều thì huấn luyện viên thực sự chưa từng thấy.
Có huấn luyện viên thấy nụ cười trên mặt hắn thật chướng mắt: “Cậu cũng đã nói rồi, là tinh thần lực cấp S, sở trường của bọn họ không phải là thể chất, bây giờ đắc ý còn quá sớm.”
Carol vẫn cười híp mắt: “Vậy thì tiếp tục chờ xem.”
Bên kia, cuối cùng Allen cũng bình tĩnh lại, nhìn Tống Xuân Thời như nhìn tinh thú nhảy múa: “Chúng ta là người đến sớm nhất, cậu kéo tớ theo mà còn chạy được hạng nhất, hạng nhì đến giờ vẫn chưa thấy đâu!”
Tống Xuân Thời liếc cậu một cái: “Hạng nhì không phải là cậu sao?”
“Ể?” Allen ngây người, một lúc lâu sau mới nói mơ màng: “Tớ là hạng nhì? Tớ là hạng nhì? Trời ơi tớ thế mà lại là hạng nhì!”
Cậu như một chú chó nhỏ vây quanh Tống Xuân Thời, trong mắt sắp toát ra những ngôi sao: “Xuân Thời Xuân Thời, cậu thật lợi hại!”
[Hừ, nịnh nọt!] Hệ thống lẩm bẩm lên tiếng, [Đề nghị ký chủ nhanh chóng đá tên béo này đi, tôi thấy cậu ta chẳng có tác dụng gì cả.]
“Chị gái tôi mà biết chắc chắn sẽ khen tôi làm quen được một người bạn tuyệt nhất!”
[Há miệng ngậm miệng toàn là chị gái, tên béo này cai sữa chưa?]
Hai âm thanh cùng lúc ầm ĩ bên tai, nội dung lại chẳng bổ béo gì, như trẻ con ba tuổi, Tống Xuân Thời nhíu mày khó chịu: “Yên lặng nào.”
Một người một thống lập tức im bặt.
Allen lấy quang não ra, lẩm bẩm muốn báo tin vui này cho gia đình.
Lúc này mới có thêm những tân sinh viên khác lần lượt đến sân tập, nhìn thấy Tống Xuân Thời và người kia như đã chờ sẵn từ lâu, sắc mặt kinh ngạc không thôi.
“Hai người kia cũng là tân sinh viên sao?”
“Không thể nào, cậu xem mặt bọn họ không đỏ cũng không thở dốc, không giống như vừa chạy xong.”