Chương 29: Luyện võ

Nội lực tăng thêm là thành quả của việc cô ở lì trong hang đá khổ luyện võ công trước khi rời Hoang Tinh, chuyến đi đến thủ đô tinh này, vì bên cạnh có Carol, không thích hợp để luyện võ nên dữ liệu đã một thời gian không thay đổi.

Nghĩ đến đây, Tống Xuân Thời đưa tay tắt bảng điều khiển, tin tức đều xem hết rồi nên cô chuẩn bị tranh thủ thời gian luyện võ.

Cô rất tò mò về mọi thứ ở thủ đô tinh, nhưng quan trọng hơn vẫn là thực lực của bản thân.

Trước đây cô đã học được “Xuân phong phất liễu”, là võ công giúp di chuyển nhẹ nhàng, bây giờ cô định học thêm một loại có sức tấn công mạnh, luyện thành rồi có thể phối hợp sử dụng.

[Trường Xuân Quyết] có tổng cộng tám thức võ công, Tống Xuân Thời nghiên cứu một hồi, quyết định luyện “Bạo vũ lê hoa”, đây là võ công sử dụng ám khí, ở giai đoạn nhập môn, nhiều nhất có thể đồng thời phóng ra hàng chục ám khí.

Trong hệ thống có bán các loại vũ khí phi tiêu, phi đao thích hợp làm ám khí, Tống Xuân Thời liếc nhìn bảng giá thấy không có lời, tiện tay chọn một viên đá nhỏ trong số những viên đá nhặt được trên Hoang Tinh.

Cô vẽ một chấm nhỏ trên mặt đất, sau đó truyền nội lực vào viên đá, điều khiển lực cổ tay, từ các hướng khác nhau, các khoảng cách khác nhau nện vào cái chấm đó.

Lúc đầu độ chính xác không cao, lượng nội lực truyền vào, góc ra tay cao thấp đều cần phải hiệu chỉnh và rèn luyện nhiều lần.

Đến khi có thể đánh trúng chính xác điểm trên mặt đất, cô thay đổi vị trí mục tiêu, định điểm trên tường, trên trần nhà, đến khi hoàn toàn nắm vững cách tấn công của một ám khí, cô lại không ngừng luyện tập đồng thời phóng hai ám khí.

Đến thủ đô tinh đúng nửa tháng, Tống Xuân Thời vẫn chưa bước chân ra khỏi phòng, thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài dường như chẳng liên quan đến cô.

Khi nhận được video của Carol, cô đã có thể đồng thời phóng ba ám khí, hơn nữa có thể đánh trúng các mục tiêu khác nhau từ các hướng khác nhau.

Gần đây trường quân đội đang tuyển sinh, Carol là huấn luyện viên nên bận tối tăm mặt mũi, thỉnh thoảng có rảnh chỉ kịp gửi tin nhắn cho Tống Xuân Thời, hỏi cô mọi việc có ổn không.

Hai người nửa tháng không gặp, hắn tưởng cô gái mới đến thủ đô tinh, tiếp xúc với thế giới hoàn toàn mới, đột nhiên đối mặt với nhiều cám dỗ, trong tay lại có nhiều tiền như vậy, cuộc sống chắc chắn sẽ có sự thay đổi chóng mặt, thậm chí một số đứa trẻ không đủ ý chí kiên định, ngay cả tính tình cũng sẽ thay đổi.

Ai ngờ trên hình ảnh 3D, cô gái vẫn mặc chiếc áo len cũ đó, đừng nói là tính tình thay đổi, đến cả kiểu tóc cô cũng chưa thay đổi.

Carol cảm thấy khó tin, ngay cả hắn ở độ tuổi này, đã trải qua nhiều thử thách cũng khó tránh khỏi bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, cô gái làm sao có thể kiên trì bản thân được?

Còn có những thứ trải trên sàn nhà, trên tường phòng cô là gì vậy?

Carol nhìn kỹ lại, phát hiện hình như là một loại vật liệu cách âm, chỉ là hiện tại bị cái gì đó chọc rách toàn bộ, biến thành tấm tổ ong.

Hắn buồn cười hỏi: “Dạo này em bận phá nhà à?”

Lúc mới bắt đầu luyện ám khí, Tống Xuân Thời đã phát hiện ra một vấn đề, đây không phải là hang đá của cô, có nhiều vấn đề cần cân nhắc, chẳng hạn như không thể phá hỏng nhà, cũng không thể làm phiền hàng xóm ở tầng trên tầng dưới, vì vậy cô đã mua một số vật liệu cách âm trên Tinh Võng, bọc toàn bộ căn phòng lại, như vậy mới có thể yên tâm luyện tập.

“Là cái này.” Cô tung hòn đá nhỏ trong tay lên, cổ tay đột nhiên lật lại, “soạt” một tiếng, trên vật liệu cách âm xuất hiện một lỗ nhỏ sâu.

Carol mở to mắt, theo hắn biết thì loại vật liệu cách âm này không cứng lắm nhưng rất dai, dao cũng khó cắt đứt, cô nhóc thế mà lại có thể dùng đá ném thủng được?

Nhìn lại cả căn phòng có hàng vạn lỗ tổ ong, rốt cuộc cô đã luyện tập bao nhiêu lần?

Đối mặt với cô gái trước mắt, mặc dù đối phương chỉ bằng một nửa tuổi hắn nhưng trong lòng Carol vẫn nảy sinh một sự kính phục.