Tống Xuân Thời muốn mua quần áo nhưng trong tay không có tiền, Carol đề nghị cho cô mượn nhưng cô không đồng ý, quyết định bán một phần số đá trong tay.
Carol dường như rất quen thuộc với nơi này, chỉ vào một dãy máy móc trên phố và một dãy cửa hàng đối diện, nói: “Những quang não này do chính phủ thiết lập, giá thu mua cố định; Những cửa hàng kia thuộc về tư nhân, có thể bán được giá nào tùy thuộc vào bản lĩnh của từng người, có thể bị lỗ, cũng có thể kiếm được món hời lớn. Hai lựa chọn.”
Tống Xuân Thời không chút do dự đi về phía máy móc. Cò kè mặc cả với chủ cửa hàng cái gì, với trình độ tiếng phổ thông mà cô học từ sách giáo khoa, căn bản không có khả năng thắng.
Huống hồ, cô cũng không có kỹ năng mặc cả.
Trước khi xuyên không, khi cô tự đi mua quần áo, chủ cửa hàng hét giá một trăm đồng, cô chỉ biết yếu ớt hỏi một câu, có thể rẻ hơn không, chủ cửa hàng nói không được, cô đành chịu, ngoan ngoãn móc tiền ra, không biết những người khác sao lại dám hét giá ba mươi đồng có chịu bán hay không.
Cô đặt viên đá đầu tiên lên, máy móc quét qua bằng tia sáng, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: “Đá lục bảo tự nhiên, độ tinh khiết 98%, chất lượng cao cấp, trọng lượng 214g, giá thu mua 4280 điểm tín dụng, xác nhận bán không?”
Tống Xuân Thời không biết giá này như thế nào, quay đầu nhìn Carol, thấy hắn gật đầu cô mới nhấn nút xác nhận.
Sau đó cô lần lượt bán bốn viên, có bảo thạch có khoáng thạch, mặc dù không có viên nào đáng giá như viên đầu tiên nhưng giá cũng khá tốt, tổng cộng bán được 12.000 nghìn điểm, Tống Xuân Thời không có tài khoản cá nhân, máy móc nhả ra một tấm thẻ cho cô.
Carol lại đưa cô đến một cửa hàng bán quần áo nữ, trong cửa hàng quần áo vô cùng phong phú, khiến người ta hoa mắt, Tống Xuân Thời chọn hai bộ đơn giản nhất.
Đợi cô thay áo len quần dài, cả người đột nhiên thay đổi khí chất, hơi thở hoang dã nguy hiểm của Hoang Tinh được che giấu rất tốt, chiếc cằm nhỏ nhắn chìm trong chiếc áo len cổ cao, đôi mắt đen trắng sáng ngời và có hồn hơn.
Carol nhìn cô, sau đó mới nhận ra cô gái này còn rất nhỏ, trong thời đại mà tuổi thọ trung bình là hơn 150 tuổi, cô thậm chí còn đang là vị thành niên.
Hắn đã đưa một đứa trẻ chưa trưởng thành rời khỏi nhà của cô bé.
Trong lòng Carol đột nhiên dâng lên một cảm giác trách nhiệm nặng nề, hắn nhớ lại cô em gái tàn bạo của mình, hồi nhỏ, em gái hắn cũng đáng yêu như vậy, cũng mềm mại gọi hắn là anh trai.
Thế là lúc mở miệng lần nữa, giọng điệu của hắn dịu dàng hơn ba phần: “Em đói chưa? Có muốn đi ăn gì không, tôi biết có một cửa hàng bén kem rất ngon, nghe nói trẻ con đều rất thích.”
Thấy Tống Xuân Thời lắc đầu, hắn lại lấy lại quần áo cô đang cầm trên tay, khuôn mặt trẻ trung cười đầy từ ái: “Những việc này để người lớn làm là được.”
Tống Xuân Thời nhìn hắn một cách kỳ quái, lại châm chọc với hệ thống: [Ổng bị làm sao vậy?]
[Vô sự hiến ân cần, không phải là hừ thì cũng là hừ.] Hệ thống nói bằng giọng âm dương quái khí.
Tống Xuân Thời không nói gì, không để ý đến hai người này, đi ra khỏi cửa hàng trước.
Carol sải những bước dài đi bên cạnh cô, lúc thì hỏi mệt không, có cần nghỉ ngơi không, lúc thì hỏi khát không, có muốn uống nước không.
Nếu lúc mới gặp mà hắn đã nói nhiều như vậy, Tống Xuân Thời chắc chắn sẽ không rời khỏi Hoang Tinh đâu, vì điều đó rất không sáng suốt.
Vô tình rẽ vào một con hẻm tối, mặc dù chỉ cách con phố bên ngoài một bức tường nhưng rõ ràng có gì đó khác biệt, Tống Xuân Thời ngửi thấy ở đây có mùi tương tự như Hoang Tinh.
“Ở đây không tốt, chúng ta——” Carol định kéo cô đi.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông thấp béo, nói chuyện với Carol nhưng đôi mắt thèm thuồng lại nhìn Tống Xuân Thời: “Cô ta giá bao nhiêu?”