Carol đau lòng khuyên nhủ: “Cất đi, tuy em chưa nhập học nhưng em đã được tính là học sinh của tôi, nhận quà có giá trị quá cao sẽ bị định nghĩa là nhận hối lộ. Nếu thực sự muốn cảm ơn tôi, có thể giao dịch Tinh Quang thạch cho học viện quân sự, em yên tâm, giá cả tuyệt đối sẽ không thấp hơn giá thị trường.”
Thì ra là vậy, Tống Xuân Thời gật đầu, cất Tinh Quang thạch vào cái giỏ đựng đồ trên lưng, bên trong còn có đồ ăn khô chuẩn bị cho hành trình.
Thấy vậy Carol đỡ trán, cuối cùng lại lắc đầu cười.
Nếu để mọi người biết được Tinh Quang thạch quý giá lại đựng chung với thịt khô, không biết họ sẽ có biểu cảm gì.
“Được rồi, có thể đi.” Cuối cùng Tống Xuân Thời đeo cung tên lên người, đặt con robot trọc đầu lêи đỉиɦ cái giỏ đựng đồ, liếc nhìn hang động đầy kỷ niệm này sau đó quay người rời đi.
Carol định cầm hộ cô cái giỏ đựng đồ nhưng cô từ chối, hắn cũng không miễn cưỡng.
Hai người bước lên con tàu vũ trụ đỗ ở rìa ốc đảo, vừa bước vào trong thì một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“Chào mừng trở về, Carol, chào mừng cô, cô gái xa lạ.”
Giọng nói như vang lên từ khắp mọi nơi, Tống Xuân Thời quay đầu nhìn quanh, không tìm thấy người nói chuyện.
Carol cười giới thiệu: “Là quang não trí năng của con tàu vũ trụ này, em có thể gọi nó là Eva.”
Tống Xuân Thời nhìn về phía bảng điều khiển: “Xin chào Eva, tôi là Tống Xuân Thời.”
Carol nghe xong, vỗ đầu: “Xem trí nhớ của tôi này. Hình như tôi quên tự giới thiệu với em rồi, tôi là Carol Nover, huấn luyện viên dạy thực hành cơ giáp tại Học viện Quân sự Đế quốc, mặc dù sau này có thể sẽ không dạy em nhưng nếu có vấn đề gì, hoan nghênh em đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Đúng rồi, cứ gọi tôi là Carol, đừng gọi là huấn luyện viên, nghe già quá.”
Tống Xuân Thời gật đầu, nhìn quanh con tàu vũ trụ tràn ngập hơi thở khoa học kỹ thuật văn minh này, lại nhìn quần áo của Carol, phát hiện ra sự không tương xứng của mình.
Cô vẫn mặc váy da làm bằng lân giáp, đội mũ ấm làm bằng lông thú, đi ủng lông, kiểu ăn mặc như vậy ở Hoang Tinh rất bình thường, nếu đến xã hội văn minh thì lại trở nên không hợp thời.
“Carol, trước khi đến thủ đô tinh, có chỗ nào em có thể mua quần áo không?”
“Tất nhiên” Carol mở bảng điều khiển, mở bản đồ sao, chỉ vào một quả cầu nhỏ màu nâu vàng trên bản đồ: “Đây là Hoang Tinh, muốn đến Đế Quốc thủ đô tinh, cần phải trải qua ba lần nhảy vọt, trong đó ở điểm nhảy vọt biên giới này, chúng ta sẽ dừng lại một ngày, em có thể mua sắm ở đây.”
Tống Xuân Thời cảm ơn, không hỏi tại sao phải dừng lại một ngày.
Đã là biên giới thì có lẽ phải tiến hành xác minh danh tính của người nhập cảnh, cô không có giấy tờ tùy thân, Carol biết rõ nhưng không nhắc đến điểm này, có lẽ đã có cách đối phó.
Tàu vũ trụ cất cánh, Tống Xuân Thời đứng trước cửa sổ, nhìn mặt đất ngày càng xa, trong tầm mắt xuất hiện lãnh địa của cô đầu tiên, tiếp theo là sa mạc, cuối cùng là từng ốc đảo trong sa mạc, giống như những hòn đảo cô đơn giữa biển.
Rất nhanh, Hoang Tinh thu nhỏ thành một quả cầu, bị con tàu vũ trụ bỏ lại phía sau, cảnh vật bên ngoài cửa sổ đã trở thành vũ trụ vô ngần.
Hai ngày sau, tàu vũ trụ trải qua lần nhảy vọt đầu tiên, đến một trạm trung chuyển không gian nào đó ở biên giới Đế Quốc.
Trạm trung chuyển rộng đến kinh người, gần bằng một tiểu hành tinh, tàu vũ trụ đi lại như con thoi, đủ loại người tụ tập, vô cùng náo nhiệt.
Tống Xuân Thời xuyên không nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, cảnh tượng này còn đông hơn cả khu du lịch vào ngày lễ ở quê nhà Trái Đất, nhất thời có hơi choáng váng.
Carol tưởng cô sợ hãi, nghĩ đến việc cô gái lần đầu rời khỏi Hoang Tinh, giống như động vật nhỏ lần đầu rời tổ, rụt rè quan sát thế giới bên ngoài, hắn tốn tính tình tùy tiện, lúc này không khỏi nảy sinh chút tình cảm mềm mại.
Hắn nghiêng người che chở cho Tống Xuân Thời, vừa chen chúc qua đám đông vừa giải thích: “Nơi này là bến cảng, người rất đông, đi qua lối đi là ổn thôi.”
Hai người chen chúc qua lối đi của cảng vũ trụ, ra đến đường phố bên ngoài, quả nhiên không còn chen chúc nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi bán đồ trước.”