Vật mà Carol đang cầm trên tay là Tinh Quang thạch, một loại thiên thạch đến từ sâu thẳm trong vũ trụ.
Cho đến nay vẫn chưa ai phát hiện ra nguồn gốc của loại đá này, tất cả Tinh Quang thạch trên thị trường đều có nguồn gốc từ ngoài vũ trụ, việc con người có thể chạm tay vào nó hoàn toàn dựa vào may mắn, vì vậy mọi người cũng gọi nó là đá may mắn.
Tinh Quang thạch quý giá không phải vì vẻ ngoài đẹp mắt, mà vì nó là vật liệu quan trọng để chế tạo cơ giáp cao cấp.
Một cơ giáp nặng hàng tấn, thậm chí hàng chục tấn, có lẽ chỉ cần vài gam Tinh Quang thạch, nhưng chính vài gam đá này lại đóng vai trò quan trọng trong việc kết nối tinh thần lực giữa phi công và cơ giáp.
Thậm chí còn có một truyền thuyết rằng, nhân loại ban đầu sống trên Cổ Lam tinh chính là vì tình cờ có được một khối Tinh Quang thạch khổng lồ, tiến hóa ra tinh thần lực, mới khiến cho khoa học công nghệ phát triển với tốc độ cao, từ đó có khả năng khám phá vũ trụ, bước vào thời đại vũ trụ.
Cũng có người nói, tinh thần lực của tinh thú cũng bắt nguồn từ Tinh Quang thạch. Chỉ cần tìm được nguồn gốc của Tinh Quang thạch thì có thể giải quyết triệt để vấn đề tinh thú, loài người cũng sẽ một lần nữa tiến hóa mạnh mẽ, trở thành chủ nhân thực sự của vũ trụ.
Tống Xuân Thời quan sát khối đá được thổi phồng một cách thần thánh này, màu sắc trong suốt, viền không đều, bên trong có những sợi tơ kim sắc, nhìn thế nào cũng giống như một khối thủy tinh vỡ.
Cô đầy vẻ nghi ngờ: “Thực sự đáng tiền thế sao? Không nhầm chứ?”
Khuôn mặt đẹp trai của Carol gần như vặn vẹo, là huấn luyện viên của Học viện quân sự Đế Quốc, hắn có thể nhận nhầm cửa nhà mình nhưng tuyệt đối không thể nhận nhầm loại vật tư chiến lược quan trọng này!
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Không thể nhầm được, những sợi tơ kim sắc li ti bên trong chính là đặc điểm của Tinh Quang thạch, nếu em đã xem kỹ thì hẳn em cũng sẽ nhận ra, những sợi tơ này có thể chuyển động.”
Tống Xuân Thời lộ vẻ bừng tỉnh, lúc nhặt được khối đá này, chính vì những đường vân bên trong giống như cát chảy, cô thấy khá thú vị nên mới mang về, lúc đó cô còn tưởng rằng đây là một loại đồ thủ công độc đáo của tinh tế, ngay cả đồ thủy tinh cũng được làm đẹp đến như vậy.
“Tôi nhớ mình còn có một khối nhỏ hơn.” Cô nhớ lại rồi bắt tay vào lục tung đống đá.
Nhìn vào hành động vô tư của cô, tim Carol như muốn nhảy ra ngoài, rõ ràng biết Tinh Quang thạch không dễ vỡ như vậy nhưng hắn vẫn vội vàng nói: “Tôi giúp em tìm.”
Hắn căng thẳng như thế, Tống Xuân Thời không tiện từ chối liền nhường chỗ.
Lúc này Carol nhìn đống đá, ánh mắt đã trở nên vô cùng cẩn trọng, mỗi khi cầm một viên lên hắn đều quan sát cẩn thận. Trong số những viên đá mà cô nhặt được, có một số chỉ là đá bình thường, một số lại là đá quý hoặc quặng thiên nhiên.
Cuối cùng sau một hồi lựa chọn, đống đá được chia thành hai đống, Carol chỉ vào đống nhỏ hơn nói: “Tôi khuyên em nên mang hết số này đi, tuy giá trị không bằng Tinh Quang thạch nhưng cũng đủ để trang trải tiền sinh hoạt rồi.”
Tống Xuân Thời cảm ơn, cầm viên Tinh Quang thạch nhỏ đưa cho hắn: “Tặng anh.”
Nếu không có Carol, cô căn bản không biết giá trị của những viên đá này, vì vậy tặng một viên cũng không thấy đau lòng.
Viên Tinh Quang thạch này không lớn lắm, nằm gọn trong lòng bàn tay cô gái, trông còn hấp dẫn hơn cả món quà được gói đẹp mắt.
Nhưng Carol lại vì hành động của cô mà đầy vẻ khổ não, tùy tiện tặng người khác như vậy, lẽ nào không sợ hắn là kẻ xấu sao?
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái, hắn thở dài, cảm thấy mình đột nhiên trở thành ông bố già, vì con mình quá ngây thơ, cả ngày lo lắng sau này con sẽ bị người ta lừa gạt.