“Chắc là tôi không thể đến học viện quân sự anh nói” Tống Xuân Thời thẳng thắn nói: “Tinh thần lực của tôi không đạt chuẩn.”
Cô không nói mình có khả năng không có tinh thần lực, trong thời đại tinh tế, tất cả mọi người đều có tinh thần lực, yếu nhất cũng là cấp E, nếu cô không có, ai biết được có bị coi là dị loại không.
Ai ngờ Carol nghe vậy chỉ nhún vai, không chút để ý nói: “Chúng tôi quyết định nhận em vào học không phải vì tinh thần lực.”
Nói xong, hắn lại xoa xoa cằm, trầm ngâm nói: “Nhưng nếu không đạt chuẩn thì có một số chuyên ngành không thể chọn, chẳng hạn như Cơ giáp đơn binh.”
Hắn nhìn Tống Xuân Thời, trên mặt có mấy phần tiếc nuối, phần lớn các bạn trẻ thi vào học viện quân sự đều hướng đến chuyên ngành cơ giáp, hắn tưởng cô gái trước mặt cũng vậy, không khỏi thấy tiếc cho cô.
Carol tuyệt đối không ngờ rằng, Tống Xuân Thời hứng thú với cơ giáp không phải vì muốn điều khiển nó, mà là xem cơ giáp như đối thủ mục tiêu.
Cô lại ném ra một câu hỏi: “Anh vừa nói là học viện quân sự nào, học phí đắt không? Đắt quá thì tôi cũng không trả nổi.”
Nếu học phí bình thường, có lẽ cô có thể đi săn vài con tinh thú đổi tiền trước khi rời đi.
Cô đã biết, trên Hoang Tinh có rất nhiều loại dã thú kỳ lạ, có loại là động vật bình thường, có loại là tinh thú.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa tinh thú và dã thú bình thường là chúng cũng có tinh thần lực, hơn nữa rất thích gϊếŧ chóc, thích nuốt tinh thần lực của loài khác để tăng cường cho mình.
Tương tự như vậy, con người cũng có thể tăng cường tinh thần lực của mình bằng cách ăn thịt tinh thú, vì vậy loại dã thú này có giá rất cao.
Giả sử học phí học viện quá đắt, có thể cô không đủ tiền, bây giờ là mùa đông rất nhiều tinh thú trốn vào hang để ngủ đông, muốn bắt được không phải dễ.
Cô hỏi rất nghiêm túc, Carol nghe xong bật cười.
Đây là lần đầu tiên có học sinh nghe mình được học viện quân sự nhận vào học, điều quan tâm đầu tiên lại là vấn đề học phí.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh lớn lên của cô gái thì cũng không có gì lạ, hắn kiên nhẫn giải thích: “Tôi có thể xin miễn học phí cho em, chỉ cần em có thể đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi cuối kỳ, em còn có thể nhận được học bổng toàn phần. Hơn nữa, trường nhận em vào học là Học viện Quân sự Đế quốc, là trường đại học xếp hạng nhất ở Đế quốc Tử Kinh, là loại tốt nhất.”
Tài liệu vỡ lòng trước đây không học uổng, Tống Xuân Thời biết đến Đế quốc Tử Kinh, là một trong ba cường quốc của tinh tế, nổi tiếng với sức mạnh quân sự hùng hậu.
Cô thật sự sẽ được nhận vào trường xếp hạng nhất của một quốc gia cường đại như vậy sao?
Từ nhỏ đã là một học sinh cặn bã, Tống Xuân Thời cảm thấy có chút không chân thực.
Nghĩ nghĩ, hình như không còn vấn đề gì nữa, cô nói: “Anh đợi tôi một chút, tôi đi dọn dẹp sơ.”
Cô không nghi ngờ đối phương lừa mình, nếu chỉ muốn bắt cô đi, với thực lực và trang bị của người trước mắt không cần phải tốn công sức như vậy.
Carol cười chỉ tay về phía hang đá: “Có phiền nếu tôi đi xem thử không?”
Tống Xuân Thời lắc đầu, trong hang của cô không có bí mật gì không thể cho người khác biết, dù sao cũng sắp đi rồi, muốn tham quan thì tùy ý.
Hang đá này, lần đầu tiên có người khác ngoài Tống Xuân Thời bước vào.
Carol đứng ở cửa hang là có thể nhìn thẳng đến đáy hang, trên vách đá có thể thấy rõ dấu vết đυ.c đẽo của con người, ngoài nơi ăn chốn ở còn có một phòng chứa đồ.
Hắn tiến lại gần mấy bước, trước tiên nhìn thấy một đống đá chất tùy tiện ở góc phòng chứa đồ.
Ánh mắt của Carol lướt qua, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn kỹ một trong những viên đá, đôi mắt từ từ mở to: “Đây là cái gì?”
Tống Xuân Thời đang dọn dẹp thịt khô, không biết đường xa bao nhiêu, đang tính toán nên mang theo bao nhiêu cho phù hợp, nghe vậy liền tùy tiện liếc nhìn một cái: “Không biết, nhặt được ở sa mạc, thấy đẹp mắt nên mang về.”
Khi cô đào khoáng, thỉnh thoảng cũng đào được những khoáng vật khác, hoặc đá lạ, có thứ khá đẹp nên tiện tay nhặt về làm đồ trang trí.
Carol không biết nói gì, chỉ vào thứ trong tay, mãi một lúc lâu mới tìm lại được đầu lưỡi: “Em còn lo học phí đắt, chỉ riêng viên đá này đủ để em học hết sáu năm học viện quân sự rồi!”
----------------
Lời tác giả:
Xuân Thời: Ê, mình có tiền vậy sao?