Không biết khi nào Carol mới đến Hoang Tinh lần nữa, Tống Xuân Thời không cố tình đợi hắn.
Sau khi học xong giáo trình vỡ lòng, cô bắt đầu tìm kiếm mỏ năng lượng mới.
Những mỏ năng lượng ở tầng đất ngầm gần đó cô đã đào hết sạch, còn những mỏ năng lượng sâu trong lòng đất, một người không thể đào được, chỉ có thể đi đến nơi xa hơn để tìm.
Mỏ năng lượng mới này cách lãnh địa gần trăm km, mỗi ngày chỉ chạy qua chạy lại thôi cũng đã tốn của Tống Xuân Thời mất mấy tiếng đồng hồ.
May mà bây giờ cô có nội lực, chạy không thấy mệt, coi như rèn luyện thân thể.
Điều đáng mừng là nguồn năng lượng trong hang động mới rất dồi dào, tổng cộng cô thu thập được 26 điểm năng lượng, nhiều hơn gấp đôi hang động trước.
Với số điểm năng lượng này, cuối cùng Tống Xuân Thời cũng có thể yên tâm vượt qua mùa đông, nếu không thì túi không một xu, thật sự chẳng có cảm giác an toàn nào.
Chớp mắt, trận tuyết đầu tiên đã rơi, chỉ qua một đêm, cả sa mạc đã phủ lên mình một lớp áo tuyết trắng xóa.
Buổi sáng Tống Xuân Thời đẩy tấm bia đá ra, gió lạnh ùa vào cùng với những bông tuyết, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chưa kịp hình thành luồng hơi trắng thì đã bị gió thổi tan.
Xa gần chìm vào sự tĩnh lặng, hệ thống đột nhiên lên tiếng hỏi: [Người đó sẽ không đến nữa nhỉ?]
Tống Xuân Thời cầm xẻng xúc tuyết ở cửa hang động, tiện miệng nói: “Thủ đô tinh chắc xa lắm, có lẽ không nhanh như vậy đâu.”
[Nếu anh ta đến, ký chủ sẽ rời khỏi Hoang Tinh chứ?]
“Phải xem tình hình đã, hình như anh ta muốn chiêu mộ tôi vào một trường quân sự nào đó, theo tôi tìm hiểu thì học viên quân sự có yêu cầu về tinh thần lực, đợi anh ta biết tôi không có tinh thần lực có lẽ sẽ thay đổi ý định.” Tống Xuân Thời trả lời rất bình tĩnh.
Nếu có cơ hội rời đi, cô vẫn muốn ra ngoài xem thử, Hoang Tinh quá cằn cỗi, cơ hội quá ít ỏi, chỉ dựa vào việc đào khoáng có lẽ cả đời cũng không về nhà được.
Nhưng người khác chiêu mộ cô là vì thấy cô có giá trị, nếu mất đi giá trị này thì kết quả ra sao không biết được.
Hệ thống không thích suy nghĩ này, bực bội nói: [Tinh thần lực chẳng có gì ghê gớm, thực lực của cơ giáp cũng chỉ đến vậy thôi, sau này ký chủ có thể gϊếŧ chết bọn chúng trong tích tắc!]
Tống Xuân Thời cười cười, lại nói: “Cho dù có được nhập học đi chăng nữa thì học phí của trường quân sự cũng không rẻ, đào mỏ năng lượng nhiều năm như vậy, cậu cũng không cho tôi một viên đá năng lượng nào, đến lúc đó lấy gì đóng học phí?”
[Ơ... cái này cái này...] Hệ thống ngập ngừng hai tiếng, dứt khoát giả chết.
“Quỷ keo kiệt.” Tống Xuân Thời trợn mắt nhìn nó.
Mùa đông của Hoang Tinh không thích hợp để ra ngoài đào khoáng hay săn bắt, nếu không chỉ cần đổ một chút mồ hôi là có nguy cơ bị đóng băng thành tượng.
Tống Xuân Thời đóng cửa hang lại, chỉ để lại vài lỗ thông gió, bật lò sưởi, treo robot đầu trọc lên để chiếu sáng, trong hang lập tức trở nên ấm áp và sáng sủa như mùa xuân.
Bây giờ có rất nhiều thời gian để trú đông, cô có thể chuyên tâm nghiên cứu võ công trong [Trường Xuân Quyết], cô thích nhất là chiêu “Xuân phong phất liễu” trong đó, là loại võ công khinh thân, khi thi triển con người có thể di chuyển nhanh chóng nhẹ nhàng như gió.
Đối chiếu với lộ tuyến vận hành nội công trên bí kíp, Tống Xuân Thời luyện tập trong hang hết lần này đến lần khác, từ đầu này của cửa hang đến đầu kia, rồi từ đầu kia đến đầu này, thất bại không dưới hàng vạn lần, nhưng cô luôn rút kinh nghiệm từ lần trước rồi lại bắt đầu tiếp.
Ngoài hang tuyết bay đầy trời, còn cô thì đổ cả người mồ hôi.