Đối phương hẳn là cách khá xa, ít nhất là ngoài phạm vi giác quan cô có thể cảm nhận, cô có thể nhận ra dị thường phần nhiều là do cảm ứng với nguy cơ chưa biết, đó là bản năng sinh ra từ việc thường xuyên ở trong tình trạng nguy hiểm.
Hệ thống thậm chí không phải là người, đương nhiên sẽ không có cảm giác này.
Không thể bắt được nguồn gốc, Tống Xuân Thời dứt khoát mặc kệ, bất kể là thiện ý hay ác ý, chỉ cần mục tiêu là cô thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ chủ động xuất hiện.
Cô lại lên đường, lần này không dừng lại, trước khi hai mặt trời lên cao nhất đã nhìn thấy tường thành của ốc đảo lớn.
Để phòng ngừa dã thú tấn công, tường thành bằng kim loại được xây rất cao, vào thành phải trả phí.
Lúc này cổng thành không có mấy người, Tống Xuân Thời kéo xe đi qua, từ trên xe lấy một miếng thịt khô ném vào tay người canh gác.
Hoang Tinh không có hệ thống tiền tệ thống nhất, tiền tệ của các quốc gia đều có thể lưu thông, nhưng giá trị lại không cao, so với những đồng tiền không thể ăn được hoặc không thể sử dụng trực tiếp, nơi này ưa chuộng việc trao đổi hàng hóa hơn.
Miếng thịt khô đó nặng khoảng 1kg, đủ để làm phí vào thành, người canh gác mở cổng chuẩn bị để cô đi qua, một người canh gác trẻ hơn thấy đồ trên xe căng phồng, tự ý vươn tay muốn kéo ra xem.
Tống Xuân Thời lập tức nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng.
Người canh gác đi trước vội kéo đồng đội một cái, cười lấy lòng: “Cậu ta mới vào, không hiểu quy củ.”
Tống Xuân Thời không nói gì, kéo xe vào thành.
Người canh gác trẻ bị ánh mắt cô làm cho hoảng sợ, sau khi phản ứng lại thì vừa tức vừa thẹn: “Có gì mà oai thế!”
“Nhỏ tiếng thôi” Người canh gác lớn tuổi hạ giọng: “Đó là nhân vật lợi hại đấy.”
“Lợi hại đến mấy thì có thể lợi hại hơn súng hạt tử không?” Người canh gác trẻ sờ sờ bao súng trên thắt lưng, vẻ mặt khinh thường.
Thấy biểu cảm của hắn, người lớn tuổi hơi lắc đầu, luôn có người cho rằng sở hữu một khẩu súng hạt tử, một thanh kiếm laser thì có thể không coi ai ra gì. Không ngờ rằng, đối với người mạnh mẽ thì cho dù là tay không thì đối phương cũng có biện pháp gϊếŧ chết ngươi trước khi ngươi ra tay.
Cô gái đó chính là như vậy. Lúc trước đồng đội của anh ta đã xúc phạm cô, còn rút súng ra thị uy, kết quả là súng còn chưa kịp giơ lên thì dao găm của cô gái đã kề vào cổ người đó.
Đây là chuyện của hai năm trước, bây giờ khí tức trên người đối phương còn nguy hiểm hơn trước, chỉ có kẻ ngu mới ngốc nghếch đâm đầu vào.
Anh ta liếc nhìn tên ngốc bên cạnh, không nói gì thêm, có những người không thích hợp sinh tồn trên Hoang Tinh, luật lệ sẽ dạy cho họ thế nào là khôn sống mống chết.
Tới gần cổng thành là một phố thương mại, đủ loại nhà cửa hình thù kỳ quái chen chúc, xếp chồng lên nhau, biển hiệu ở cửa cũng rách nát, nếu không phải khách quen thì căn bản không biết cửa hàng kinh doanh mặt hàng gì.
Tống Xuân Thời đến trước một cửa hàng ở cuối phố, vừa mới hạ xe xuống đã có một anh chàng trẻ tuổi nhiệt tình chạy ra: “Tống, cô lại đến rồi, lần này có đồ gì hay ho không?”
Hắn có sống mũi cao, đôi mắt sâu, môi dày, làn da nâu, tóc nâu mắt xanh, theo cách nói của quê hương Tống Xuân Thời thì ít nhất cũng là tám dòng máu lai.
Nhưng rõ ràng hắn không có dòng máu người da vàng, không có thiên phú về tiếng Trung, nên phát âm tên của cô rất kỳ quái, Tống Xuân Thời không chịu được, dứt khoát bảo hắn gọi thẳng họ.
Anh chàng giúp cô dỡ hàng trên xe xuống, khi nhìn thấy cái đầu của con quái thú khổng lồ, còn kinh ngạc thốt lên: “Thật là cái đại gia hỏa! Tống càng ngày càng lợi hại!”
Hắn nói nhanh, lại là tiếng phổ thông, Tống Xuân Thời không theo kịp tốc độ nên cũng không đáp lại, dù thế cũng không cản trở sự nhiệt tình của hắn.
Hai người đi đi lại lại vài chuyến, chuyển hết đồ vật vào trong cửa hàng, có một ông lão đã cầm máy tính chờ ở đó, vừa bấm vừa hỏi Tống Xuân Thời: “Lần này muốn đổi gì?”
Tống Xuân Thời nói bằng tiếng phổ thông từng chữ một: “Thuốc viên, khoai tây, thẻ năng lượng.”
Đừng hiểu lầm, thuốc viên ở đây không phải là thứ nhỏ xinh mà các đấng mày râu rất thích, mà là thuốc *** nữ.
(raw gốc cũng là kí tự ** luôn)
Một viên thuốc xuống bụng, kỳ kinh nguyệt sẽ không đến làm phiền trong cả một năm, hơn nữa an toàn, không độc hại, không tác dụng phụ.
Là một người hay đau bụng kinh, Tống Xuân Thời thực sự ca ngợi công nghệ cao này hết lời.
Sau này về nhà nhất định phải mang theo một thùng.