Chương 6

Thanh niên cảm thấy có chút ngột ngạt và nóng bức, cậu đi ra ngoài, bước qua sân khấu.

Cậu không trở lại hậu trường mà đi một vòng, nhân lúc sân khấu phía trước đổi tiết mục lại ngồi xuống lần nữa, cậu mới đến quầy bar gọi một ly nước cam đá để hạ nhiệt.

Gọi nước cam đá ở nơi này thì độ kỳ lạ chẳng kém gì vào bar mà gọi nước lọc bỏ đã cả.

Anh chàng pha chế nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, mới đưa cho cậu một ly nước cam có thêm đá, trên cốc thủy tinh còn cắm một chiếc ô nhỏ màu cam.

Lâm Nghiên cắn ống hút uống một hơi, tìm một chỗ ngồi trống, vị trí của cậu vừa vặn đối diện với Từ Nghiêu.

Từ Nghiêu đang uống rượu trò chuyện với một nhóm người, ngoài anh ra còn có ba nam một nữ nữa, trông đều rất biết cách ăn diện, cô gái đeo ba lô Chanel kinh điển, thanh niên đeo khuyên tai Chrome Hearts.

Hương vị ngọt ngào của cam lan tỏa trong miệng, Lâm Nghiên cầm ly nước, quan sát một cách vô định một hồi.

Chỗ ghế bành của Đoạn Từ và Lục Ky đã trống, thay vào đó là một nhóm khách hoàn toàn xa lạ.

Lúc này Giang Chu Lương vẫn còn ở đây, rõ ràng là rất ít khi đến những nơi thế này, nhưng người đàn ông trông lại rất thích ứng, cử chỉ mang một phong cách phóng khoáng của công tử phong lưu, thậm chí ngay cả động tác giơ tay uống nước đá, cũng giống như đang uống rượu mạnh.

Giang Chu Lương thoải mái dựa vào ghế bành, không nhanh không chậm nhìn lên sân khấu, phong cách này rất thu hút.

Chỉ trong vài phút Lâm Nghiên nhìn, đã có một thiếu niên rụt rè đến thử trò chuyện với người đàn ông, Giang Chu Lương nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ ám chỉ rằng hắn không có hứng thú, nên thiếu niên chỉ có thể thất vọng rời đi.

Có vẻ hắn vẫn chưa nói chuyện với Từ Nghiêu...

Lâm Nghiên nhìn một hồi, quay đầu lại nhìn Từ Nghiêu, nhưng sau khi nhìn lại, Từ Nghiêu đã không còn ở vị trí cũ nữa.

Những người đang nói chuyện trước mặt là bạn học tiểu học của Từ Nghiêu.

Đã lâu rồi Từ Nghiêu chưa liên lạc lại với họ, nhưng hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của bạn học tiểu học. Vừa nghe máy, đối phương đã cười hì gì bảo muốn rủ anh đến chơi.

Nghe nói quán bar của anh gần đây rất hot, họ kéo theo một đám người mà anh không quen biết đến uống rượu. Vì phép xã giao, anh chỉ có thể đến chơi cùng, ban đầu định tùy tiện ứng phó rồi đi, nhưng bạn học tiểu học cứ kéo anh lại để nói chuyện, nên anh đành phải ngồi lại.

"Tôi còn nhớ hồi tiểu học, cậu rất thích ăn diện, mỗi ngày đi học đều không chịu mặc đồng phục." Người bạn lảm nhảm kể lại chuyện cũ.

Mấy chuyện mẹ kiếp từ bao đời rồi.

Từ Nghiêu kiên nhẫn nghe, vào tai trái ra tai phải, anh chán đến mức cầm ly rượu bên cạnh uống một ngụm.

Lúc đầu còn ổn, nhưng theo thời gian, anh chỉ cảm thấy cả người nóng bừng một cách kỳ lạ, có vẻ như điều hòa trung tâm mạnh mẽ của quán bar hoàn toàn mất tác dụng vậy.

Chắc là rượu này có vấn đề.

Từ Nghiêu nhíu mày, phản ứng rất nhanh, anh mạnh tay tự cấu mình một cái, quan sát xung quanh.

Bạn học tiểu học vẫn đang kể chuyện xưa, những người xung quanh cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Từ Nghiêu hắng giọng, đứng dậy, cố gắng giữ vẻ bình thường nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

*

Mới đó mà Lâm Nghiên không thấy Từ Nghiêu đâu nữa.

Giang Chu Lương vẫn ngồi đó, hai người Đoạn Từ và Lục Ky cũng biến mất.

Kế hoạch đẩy thuyền thất bại.

Lâm Nghiên tiếc nuối uống cạn ly nước cam đá, đứng dậy đi về phía hành lang phòng nghỉ.

Hành lang bên này rất tối, ánh đèn lờ mờ, tầng hai không mở cửa cho khách, vì vậy ít người qua lại.

Đi được nửa đường, thanh niên đột nhiên ngẩng đầu.

Cậu nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, ở gần cầu thang có tiếng thở nặng nhọc và tiếng thở dốc nhỏ nhẹ.

Lâm Nghiên dừng bước, chưa kịp nhìn rõ người trong bóng tối thì người đó đã nhào đến, vai cậu tự nhiên bị đè nặng.