Lục Ky có thị lực rất tốt, lại đi đến trước sân khấu, nên thậm chí cậu ấy còn có thể thấy rõ ngón tay cầm dùi trống của thanh niên rất mạnh mẽ, khớp ngón tay hiện lên một màu hồng nhạt.
Kỳ lạ là tự nhiên cảm thấy nó có chút gợi cảm.
Đoạn Từ khen ngợi: "Tôi đã nói rồi mà, người đó đánh trống giỏi lắm."
Lục thiếu gia Lục Ky xưa nay không thốt ra lời hay ý đẹp gì, lần này lại không phản bác, cậu ta nhìn mái tóc và cặp kính che kín nửa mặt trên của thanh niên phía sau bộ trống, cau mày: "Xấu quá."
Đoạn Từ nhìn lên sân khấu: "Người ta đeo kính, sao cậu biết người ta xấu chứ——"
"Đánh cũng bình thường thôi." Lục Ky dời ánh nhìn đi.
Đoạn Từ phá đám: "Biết rồi, "bình thường" của cậu là "rất giỏi", sao, muốn nghe thêm chút nữa không?"
Bài hát trên sân khấu đã gần đến đoạn kết, tiếng trống đã ngừng lại, thanh niên cúi đầu, tóc mái rủ xuống, thêm cặp kính không hợp, hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi của cậu ta thế nào.
"Không nghe nữa, tôi bận rồi, đi trước đây."
Lục Ky nói bâng quơ, cậu ta đứng lên, sải bước dài ra cửa.
Đoạn Từ cũng không bận tâm lắm, cậu ấy đã quen với cách làm của bạn mình rồi, chỉ chăm chú thưởng thức bài hát trước mặt thôi.
Bài hát tiếp theo rõ ràng giảm nhịp độ, là một bài tình ca, tiếng trống chỉ thỉnh thoảng xuất hiện.
Người dẫn chương trình nữ trên sân khấu lắc lư cơ thể: "When you were here before,"
"Couldn’t look you in the eye,"
"you’re just like an angel,"
"Your skin makes me cry."
"...”
Lâm Nghiên nhẹ nhàng gõ lên bộ trống.
Trong lúc nghỉ ngơi, cậu ngẩng đầu lên, chợt va phải ánh mắt của Đoạn Từ đang đứng trước sân khấu.
Đoạn Từ giơ ngón tay cái lên, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, khen ngợi cậu.
Lục Ky đã đi mất rồi.
Lâm Nghiên lịch sự gật đầu với đối phương, sau đó dời ánh mắt đi.
Nếu Lục Ky đã vội vàng rời đi, thì còn lại là——
Cậu nhìn về phía Từ Nghiêu.
Dưới sân khấu, Từ Nghiêu đã xong việc nói chuyện qua loa với người bên cạnh, đang nhìn lên sân khấu kiểm hàng, lúc này thấy trong lúc biểu diễn Lâm Nghiên cũng sẽ nhìn mình, rất kiên định, rất chuyên chú, trong lòng lại một lần nữa khẳng định suy đoán đã xuất hiện từ buổi phỏng vấn:
Cậu nhóc này, thực sự thích thầm mình.
Hồi tưởng lại từ đầu, khi Lâm Nghiên mới đến phỏng vấn, hình như ứng xử với anh rất đặc biệt.
Dù ánh mắt của Lâm Nghiên rất kín đáo, nhưng Từ Nghiêu đã quen với việc được chú ý từ nhỏ, nên rất nhạy cảm với ánh mắt đó.
Hơn nữa kỹ thuật chơi trống của Lâm Nghiên rất tốt, tại sao lại nhất định phải đến đây làm thêm nhỉ?
Từ Nghiêu sở hữu dung mạo xuất chúng, nên từ nhỏ đã được nhiều người yêu mến, việc bị thích thầm đối với anh mà nói cũng đã thành thói quen, vì thế anh vô thức cho rằng đó là vì Lâm Nghiên thích thầm mình.
Nhưng, Lâm Nghiên thế này, dù không nhìn rõ mặt, thật sự không phải là gu của anh, dù kỹ thuật tốt, nhưng để làm người yêu thì tuyệt đối không thể.
Chậc, cậu nhóc này, dù gu thẩm mỹ về tóc rất tệ, nhưng vì có ánh mắt không tồi nên thôi kệ vậy.
Từ Nghiêu bất lực che mặt, ngả người ra sau, né tránh ánh mắt của Lâm Nghiên.
*
Bài hát cuối cùng là một bài hát rất sôi động.
Chỉ hơn chứ không hề kém cạnh bài hát đầu tiên.
Nữ ca sĩ chính mở đầu bằng một tiếng gào giận dữ, tiếng trống dồn dập như gió bão đập vào màng nhĩ, nghe khiến máu huyết sôi trào, sàn nhảy đã chật kín người nhảy múa.
Đoạn Từ cũng hào hứng đứng lên, giơ hai tay lên đầu lắc lư qua lại.
"Bùm!"
Lâm Nghiên kết thúc buổi biểu diễn đêm nay bằng một cú đập trống thật mạnh.
Ánh đèn theo tiếng trống mờ đi.
Tiếng huýt sáo, tiếng hò reo lẫn vào nhau.
Cánh tay của Lâm Nghiên bị rung lên vì cú đập cuối cùng, cậu vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, hai má đỏ ửng rõ rệt, may là cậu đeo kính, chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới của khuôn mặt đỏ hồng.
Cậu đã cống hiến một màn trình diễn tuyệt vời, đa phần khách đến quán bar này đều là vì điểm nhấn biểu diễn này mà đến, thậm chí vì mối quan hệ với ông chủ quán bar Từ Nghiêu, thỉnh thoảng còn có vài ngôi sao hạng ba đến đây biểu diễn, vì thế khách hàng rất nhiệt tình.