Chương 17

Ba mẹ Tạ vốn rất yêu nhau, nhưng khi sinh Tạ Vô Yến, mẹ Tạ gặp biến chứng nên Tạ Vô Yến trở thành đứa con duy nhất của nhà họ Tạ.

Với xuất thân như vậy, lẽ ra anh ta phải sống một cuộc đời an nhàn như một đại thiếu gia, nhưng vì sự cố đó, tính cách Tạ Vô Yến trở nên cực kỳ lạnh lùng và kỳ lạ.

Trong một thời gian dài, anh ta không đi học, chỉ ở một mình trong phòng, ba Tạ chỉ có thể mời gia sư riêng cho anh ta. Ngoài việc học, anh ta từ chối mọi giao tiếp, ngoài ba và mẹ ra, anh ta không nói chuyện với bất kỳ ai cả.

Ba mẹ Tạ đã thử nhiều cách, mời con cái của bạn bè đồng trang lứa đến nhà tổ chức tiệc, ép Tạ Vô Yến đi học trung học, tìm cho anh ta những người bạn cùng đọc sách, nhưng anh ta vẫn luôn đơn độc, không ai có thể làm gì được anh ta cả.

Ngược lại với tính cách, Tạ Vô Yến có IQ rất cao, anh ta vô cùng thông minh, chưa bao giờ đạt hạng nào ngoài hạng nhất.

Trong tưởng tượng của ba Tạ, ông mong con trai mình xuất sắc và tài giỏi, nhưng hiện tại ba Tạ chỉ mong con trai có một người bạn để nói chuyện, để không tự nhốt mình lại là ông đã mãn nguyện rồi, còn về chuyện yêu đương thì ba Tạ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trong phần giới thiệu nhân vật đặc biệt đề cập rằng Tạ Vô Yến thích săn bắn trong trang viên của gia đình ở Mỹ, những con mồi săn được sẽ làm thành mẫu vật, đặt trong phòng sưu tập của trang viên.

Vì vậy, sự lạnh lùng của Tạ Vô Yến thực ra mang theo một chút "đen tối".

Đó chính là câu chuyện đầy trắc trở của công trong Tấn Giang, đẹp trai, mạnh mẽ, đầy bi kịch. Lục Ky luôn có bạn bè xung quanh, Giang Chu Lương thì càng nhiều bạn hơn, chỉ có Tạ Vô Yến là không có một người bạn thân nào cả.

Trong số các nhân vật chính mà Lâm Nghiên đã xem qua, Tạ Vô Yến là người để lại ấn tượng sâu sắc với cậu nhất.

Tạ Vô Yến không giống những đại thiếu gia khác, anh ta không thích đến những nơi "quen biết" mình, không thích xuất hiện tại các bữa tiệc thượng lưu, anh ta thích xuất hiện ở những nơi hoàn toàn xa lạ, chẳng hạn như cuộc đua xe ở đây.

Anh ta đã hứa với ba mẹ là sẽ không làm những việc nguy hiểm đến tính mạng rồi, nhưng anh ta có thể xem.

Tạ Vô Yến lặng lẽ nhìn chàng thanh niên trước mặt.

Anh ta không chủ động nói chuyện, Lâm Nghiên chỉ có thể lên tiếng: "Anh tìm ai?"

Tạ Vô Yến nói: "Hoàng Ba."

Giọng nói rất quyến rũ, rất có từ tính, là loại giọng nói khiến người ta dễ mềm lòng vào buổi đêm.

Lâm Nghiên biết cái tên này, Hoàng Ba là một trong những ông chủ tổ chức cuộc đua xe lần này.

"Ngài ấy không có ở đây, đang ở khu vực đường đua số 11." Lâm Nghiên chỉ tay về một hướng.

Tạ Vô Yến lại nhìn cậu một lần nữa: "Cảm ơn."

Bất ngờ là anh ta rất lịch sự.

Lâm Nghiên khẽ cười: "Không cần cảm ơn đâu.

Khi cậu cười như vậy trông rất trong sáng, làm dịu đi sự xung đột do ngũ quan quá đỗi tinh tế mang lại. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt lướt qua đôi môi đỏ mọng của cậu rồi quay người bước đi.

Tạ Vô Yến rời đi, dáng đi rất đẹp, chủ yếu là do đôi chân dài với chiều cao một mét chín ba, anh ta bước đi như người mẫu trình diễn.

Hơn nữa, không hổ là công trong Tấn Giang, hoàn toàn không bị khuôn mặt của cậu làm lung lay!

Lâm Nghiên nghĩ ngợi một lúc, rồi đi lấy lại kính dưới gầm xe, lau sạch bằng khăn và đeo lên lại.

Chàng thanh niên dùng tay vuốt tóc lại, quay trở về trạng thái như trước, trong đám đông chẳng ai thèm nhìn thêm lần nào.

*

Rất nhanh, thời gian xuất phát đã đến.

Cây cối mọc um tùm trên núi, thỉnh thoảng có những cành cây vươn ra đến rìa đường, sâu bên trong là một đoạn dốc tối tăm và hiểm trở, rất nguy hiểm.

May mắn là đêm nay trăng sáng sao thưa, không có mưa, ánh trăng lấp lánh gần như dịu dàng.

Nhiều chiếc xe độ dừng tại điểm xuất phát, Lâm Nghiên ngồi trong chiếc xe trắng, dây an toàn màu đen siết chặt quanh eo cậu, cửa sổ xe hé mở một chút.