"Mẹ!"
Khoảnh khắc bầy kền kền lao về phía tôi, theo bản năng, tôi chạy về phía người mẹ xinh đẹp của mình, nhưng bà ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, hoảng sợ chui vào đám lau sậy và biến mất không tăm tích.
Chính người mẹ xấu xí và hôi hám đã lao tới, ôm lấy tôi và bỏ chạy, không, bà ấy dường như đang bay lơ lửng.
Con kền kền đánh lén thất bại, nó lập tức nổi giận, giương đôi cánh khổng lồ đập mạnh, nhổ bật gốc những cây lau sậy cao bằng một người, bụi đất bay đầy trời.
Càng đáng sợ hơn là sau khi cây sậy bị nhổ lên, dưới gốc lộ ra vô số thi thể thối rữa, hôi thối, ngoại trừ người nhà họ Trần chết cách đó không lâu, còn có cả trưởng thôn và những người khác.
Tôi đếm được, ít nhất không dưới hai mươi xác chết, tất cả đều là người làng của chúng tôi, mặt của họ bị rễ sậy quấn lấy, trông vô cùng kinh khủng.
Tôi sợ đến choáng váng, xác của người nhà họ Trần xuất hiện một cách khó hiểu, ngay cả trưởng thôn và những người khác cũng ở đó, bọn họ hiện tại đều chưa chết? Làm thế nào mà lại xuất hiện trong bãi tha ma này?
Tôi thực sự sợ hãi, chân run rẩy không kiểm soát được.
Một lúc sau, bảy tám con kền kền bay giữa không trung, nhưng không lớn bằng con đầu đàn.
Chúng lần lượt đứng xung quanh chúng tôi, sau khi con kền kền dẫn đầu ra lệnh, chúng sà xuống và bắt đầu ngấu nghiến những xác chết đang thối rữa.
Một mùi hôi thối xộc thẳng vào bụng tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, mới phát hiện hình dáng của mẹ chẳng khác gì những người bị vùi trong đất, vừa sưng phù, lại hôi hám, bàn tay mẹ kéo tay tôi đã thối rữa, thậm chí tôi còn nhìn thấy cả xương trắng bên trong.
Nhưng giờ khắc này, tôi không hề cảm thấy sợ hãi, mặc kệ mẹ là cái gì, tôi cũng không sợ. Bà ấy chắc chắn là mẹ tôi, bởi vì chỉ có mẹ mới liều mạng bảo vệ tôi như vậy.
Đồ tôi đem theo cúng tế đã bị rơi mất, tôi sờ vào túi tìm thấy que diêm và hai viên kẹo bơ hình con thỏ vẫn còn ở đó, tôi lấy nó đưa cho mẹ.
"Mẹ, ăn thử đi, rất ngon."
Mẹ nhìn xuống tôi, ánh mắt đầy yêu thương. Tôi nghĩ đây nhất định là diện mạo của mẹ khi bà ấy chết, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo thanh tú của mẹ giữa hai hàng lông mày.
Mẹ cẩn thận cầm lấy kẹo bơ cứng, xoa nhẹ đầu tôi: "Thất Nhi, con chạy về phía Đông đi, dù thế nào cũng đừng quay đầu lại, mẹ sẽ bảo vệ con."
"Mẹ, mẹ, Thất Nhi không muốn đi..."
"Ngoan, hôm nay là ngày âm khí mạnh nhất, sinh nhật của con là chí âm, thân thể và máu của con bọn chúng đều muốn, đi mau.”
Tôi không hiểu lắm những lời mẹ vừa nói, nhưng tôi biết chúng đều muốn thân thể của tôi, nên tôi không nài nỉ, quay người chạy về phía Đông theo lời mẹ dặn.
Con kền kền đầu đàn muốn bắt tôi, nhưng bị tiếng rống to của mẹ chặn lại. Nó nhìn chằm chằm vào mẹ một lúc lâu rồi bất ngờ điên cuồng lao về phía mẹ.
Tôi nghe thấy tiếng động, không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy bảy tám con kền kền đang liều mạng mổ vào người mẹ, nhưng mẹ hoàn toàn không chống cự được, quần áo của mẹ bị lũ kền kền xé toạc, lộ ra toàn thân thối rữa. .
"Mẹ..."
"Chạy mau, đừng để ý đến mẹ!"
Tôi muốn quay lại nhưng mẹ tôi giơ tay lên và một cơn gió ập đến đẩy tôi ra xa.
Cùng lúc đó, con kền kền mổ vào vai mẹ suýt đứt lìa cánh tay, máu đen phun khắp nơi.
“Buông mẹ tôi ra!” Tôi lập tức kêu lên, liều mạng chạy lại ôm thi thể đẫm máu của mẹ.
Mẹ nhìn tôi âu yếm, xoa tóc tôi, che chở cho tôi. Khuôn mặt của mẹ đã bị kền kền mổ, nhưng tôi không thấy nó đáng sợ chút nào.
Thấy vậy, con kền kền đầu đàn bất ngờ dang rộng đôi cánh lao lên không trung, từ trên cao nhìn xuống hai chúng tôi, làn khí đen của nó càng lúc càng dày đặc.
Mẹ ngước nhìn con kền kền, bất ngờ lấy trong người tôi một que diêm và không chút do dự châm lửa vào những cây sậy, những cây sậy này rất khô, ngay lập tức bắt lửa.
Ngọn lửa trong đám lau sậy bị gió thổi bùng lên, cháy nổ nghe lách tách.
Tất cả những con kền kền nhỏ đều bị chết cháy, chỉ còn con lớn nhất cứ bay lượn trên đầu chúng tôi kêu gào không dám đáp xuống.
Mẹ ôm tôi chạy đi, phía Đông bãi tha ma có một con sông, chỉ cần tôi đến đó, người trong bãi tha ma sẽ không liên quan gì đến tôi.
Chỉ là cơ thể mẹ bị lửa đốt có chút trong suốt, nhưng mẹ vẫn liều mạng, cố gắng đưa tôi ra ngoài.
Thời điểm bà sắp tan thành mây khói, cuối cùng mẹ cũng đưa tôi đến được bờ sông, đó là một con sông lớn bốc khói đen kịt không thấy đáy.
Đứng trên mặt sông lớn là người con trai mà tôi đã thấy trong giấc mơ, anh ấy vẫn mặc một chiếc áo dài trắng và quấn một chiếc khăn trên đầu, trông anh ấy cực kỳ đẹp trai. Anh cầm roi cưỡi ngựa trên tay, mỉm cười và vẫy tay với tôi.
Sau khi mẹ đặt tôi xuống, bà trong suốt đến mức tôi không thể nhìn thấy, mẹ hôn lên trán tôi không nói một lời rồi biến mất.
Tôi nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực sau lưng, khàn giọng gọi mẹ, nhưng không ai để ý đến tôi.
Đúng lúc đó, con kền kền bám theo tôi lại xuất hiện và từ trên không sà xuống.
"Con súc sinh đáng chết!"
Anh trai trên sông giận dữ hét lên, giơ roi ngựa quấn lấy tôi và kéo tôi qua, một tay ôm lấy tôi.
Ngay sau đó, anh ấy lại vung roi về phía con kền kền, con kền kền có vẻ hoảng sợ, lượn vòng vòng một lúc lâu rồi bay đi.
Tôi đưa tay lên lau nước mắt, mới thấy trên tay mình có những vết cắt mỏng, rỉ máu do những lá sậy cắt phải trong lúc chạy trốn.
Anh trai nắm lấy tay tôi nhìn rất lâu, thèm thuồng nhìn vết máu trên tay tôi, không ngừng nuốt nước miếng, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi nhẹ nhàng kéo tay anh ấy, nói: “Anh ơi, sao anh lại tới đây?”
“Anh vẫn luôn ở đây.” Anh cười, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng. Tôi đột nhiên chết lặng, thậm chí quên cả nỗi đau buồn khi mẹ biến mất.
"Ha ha ha!"
Đột nhiên, bốn phía truyền đến một trận tiếng cười quỷ dị, tiếng cười vô cùng đáng sợ.
Anh trai cau mày, lập tức cõng tôi trên lưng bước nhanh trên mặt sông mà đi. Tôi kinh hãi khi thấy dưới cổ anh có một sợi chỉ đỏ, trên đó thắt nút quen thuộc.
Tôi nghĩ đến cậu bé nửa mặt dưới gốc sậy, vừa định hỏi hai người có phải là cùng một người không thì anh đột nhiên dừng lại.
Tôi dán mắt vào và thấy có một vách đá sâu không thấy đáy.
Tiếng cười ngày càng gần hơn, như thể nó ở ngay sau lưng chúng tôi. Tiếng cười này rất quỷ dị, dường như muốn câu hồn người, tôi vừa nghe liền cảm thấy toàn thân kinh hãi.
Anh trai suy nghĩ một chút nói: "Thất Thất, đưa “Chuông khóa hồn” của em cho anh."
Chiếc chuông khóa hồn mà anh ấy nhắc đến là chiếc chuông nhỏ trên tay tôi, có tác dụng khác với chuông gọi hồn của bà nội. Tôi rất tin tưởng anh ấy, vì vậy tôi đã tháo Chuông khóa hồn đưa cho anh mà không chút do dự.
Ngay sau đó, anh nắm tay tôi và cắn một cái vào ngón tay, dùng sức hút máu từ ngón tay tôi. Tôi không hiểu tại sao anh lại làm như vậy nhưng tôi không hỏi.
Sau khi anh trai đeo chuông vào cổ tay, anh nhìn xuống vách đá sau lưng và đẩy tôi xuống vực.
Trong mơ hồ, tôi loáng thoáng nghe được tiếng anh nói nhất định sẽ quay trở về tìm tôi.