Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm sau vừa qua trưa, pháp y đã đến báo cáo về kết quả giám định, thi thể đó chính là của Lâm Tiểu Phong, ADN hoàn toàn phù hợp.

Sau đó, Tổ chuyên án đã mở cuộc họp để thảo luận, nhiều thành viên trong Tổ chuyên án, kể cả các chuyên gia hình sự được điều đến từ các thành phố khác, cũng đều có đề nghị là nên kết thúc vụ án. Tuy ai cũng biết trong số băng ghi hình không có hình ảnh giải thích Lâm Tiểu Phong đã làm thế nào để đưa xe ra khỏi trạm nghỉ, nhưng chuỗi bằng chứng đã phơi bày trước mắt cho thấy hung thủ chính là Lâm Tiểu Phong và không hề có đồng phạm, hơn nữa hung thủ cũng đã chết rồi, quá trình gây án cũng không thể tái hiện được nữa. Dù sao quá trình không quan trọng, kết quả đã rất rõ ràng rồi.

Cao Đông chần chừ một lúc lâu, quyết định làm theo Từ Sách nói, kéo dài thêm một thời gian nữa để xem liệu có tìm ra được gì mới mẻ hơn hay không. Thế là ông dựa theo nguyên tắc cẩn trọng, bảo các thành viên trong Tổ chuyên án trở về sắp xếp các thông tin hồ sơ để gom lại làm báo cáo kết án.

Sau buổi họp, Cao Đông dạo quanh một vòng các văn phòng, phát hiện chẳng ai làm công tác điều tra nữa cả. Ông hiểu cấp dưới của mình đang nghĩ, chỗ băng ghi hình có thời lượng mấy ngàn giờ đồng hồ đã kiểm tra rồi mà không thấy chiếc Buick đâu cả, bây giờ có kiểm tra lại cũng chẳng thấy gì hơn được, dù sao thì hung thủ cũng đã được xác định chắc chắn là Lâm Tiểu Phong rồi.

Trở về phòng làm việc, lãnh đạo Văn phòng Tỉnh cũng gọi điện đến. Thi thể của Lâm Tiểu Phong được phát hiện thì tất nhiên Văn phòng Tỉnh và trên Bộ cũng đã nhận được báo cáo trước tiên. Lãnh đạo bảo với Cao Đông rằng vụ án này khá nhạy cảm, một khi kết quả đã chính xác rõ ràng rồi thì làm sớm xong sớm, kết thúc nhanh để tránh bị ảnh hưởng. Đồng thời lãnh đạo Tỉnh còn đề nghị phía Cao Đông cần nhanh chóng xử lý để kết thúc vụ án trước khi hết năm và giải quyết mọi hồ sơ liên quan. Đến lúc đó sẽ mở cuộc họp tuyên dương và việc của phía công an sẽ chấm dứt tại đó. Còn chuyện về Phòng Công thương về sau sẽ giao cho địa phương họ tự xử lý, thừa cơ hội nghỉ lễ ăn Tết nên ảnh hưởng có thể sẽ giảm bớt đôi chút.

Tuy ngoài miệng Cao Đông vẫn đồng ý nhưng trong lòng lại thấy chần chừ không quyết được. Một lúc sau, văn phòng ủy ban Thành phố Đại Tân cũng gọi điện đến. Lần này đích thân Vương Chấn Quốc gọi cho Cao Đông để tìm hiểu kĩ hơn về tình tiết vụ án. Cuối cùng ông ta bảo rằng dù sao thì vụ án cũng đã như vậy rồi, ông ta rất biết ơn công việc vất vả của tập thể các chiến sĩ công an, hung thủ thì đã chết rồi, sự việc cũng chấm dứt tại đây thôi, và đề nghị Cao Đông kết thúc vụ án sớm hơn.

Nhớ lại câu mà hôm qua Từ Sách đã hỏi mình đó là chân tướng quan trọng hay tiền đồ quan trọng?

Ông cười một cách chua chát rồi lắc đầu, suy nghĩ này đã bị lung lay. Mặc dù Từ Sách đã nêu ra nhiều điểm khả nghi trong vụ án và những điều này cũng chính là thắc mắc trong lòng Cao Đông, tuy nhiên ông lại nghĩ nếu tiếp tục điều tra thì liệu có thể thu được điều gì mới hơn chăng? Ông không tự tin cho lắm.

Ngay cả khi ông nói ra những điều này thì rốt cục nó cũng chỉ là điểm khả nghi chứ không thể xem là bằng chứng để lật lại vụ án. Và một khi đã là điểm khả nghi thì tất nhiên cũng có thể tìm ra nhiều cách khác nhau để giải thích.

Cũng giống như việc một nhóm người băng qua sa mạc, khó khăn lắm mới tìm thấy ốc đảo trước mặt mà bạn lại bảo với họ rằng hãy khoan - dừng lại nghỉ ngơi đã, chúng ta nên tìm thêm, có thể sẽ tìm thấy một ốc đảo khác lớn hơn. Liệu mọi người có đồng ý với bạn không đây?

Giờ đây, chuỗi bằng chứng xác minh Lâm Tiểu Phong là hung thủ đã rất vững chắc, nên cả tập thể tất nhiên đều muốn kết thúc vụ án mà không định tiếp tục điều tra thêm nữa.

Lúc trước mọi người đồng tâm hiệp lực để điều tra mà còn không tìm ra manh mối nào, với tâm lý bây giờ mà tiếp tục cuộc tìm kiếm thì e rằng lại càng khó có kết quả hơn.

Lúc này, Trương Nhất Ngang vào gặp Cao Đông, nói rằng công việc Cao Đông giao ngày hôm qua đã hoàn thành.

Cao Đông thấy mọi người lúc này ai ai cũng đều đang chìm đắm trong niềm vui sắp được kết thúc vụ án, mà giờ này Trương Nhất Ngang vẫn kiềm chế mình lại để tiếp tục việc điều tra theo lời dặn của Cao Đông, quả là hiếm có. Tự nhiên Cao Đông dường như có chút cảm kích với anh ta, một cấp dưới đã theo ông khá nhiều năm.

Trương Nhất Ngang nói: "Sếp à, sáng nay chúng tôi đã đến đồn công an lấy tấm hình chụp chiếc Buick bị người ta khắc chữ "Phòng Công thương chết tiệt", đồng thời cũng đến cơ quan của Lâm Tiểu Phong để thu thập mẫu chữ viết của hắn. Sau đó chúng tôi đưa cho chuyên gia giám định chữ viết thuộc Văn phòng Tỉnh để đối chiếu thì họ bảo những chữ đó chắc chắn không phải do Lâm Tiểu Phong viết. Chữ viết trên thân xe được khắc bởi một vật nhọn nên nó không giống với cách viết thông thường, tuy nhiên họ bảo do thứ tự viết các nét và đặc điểm chữ viết của Lâm Tiểu Phong rất khác với chữ viết trên thân xe, vì thế rất dễ dàng giám định."

Cao Đông gõ gõ các ngón tay vào đầu: "Thế đã hỏi cửa hàng 4S chưa?"

"Hỏi rồi, họ bảo chiếc Buick đó chưa hề đến sơn lại xe, còn lần bảo trì gần đây nhất là để thay càng bảo hiểm vào nửa đầu năm ngoái, chính là lần chiếc Buick đâm vào dải vành đai xanh."

Cao Đông nghi ngờ bảo: "Nói như vậy là Lâm Tiểu Phong đã không mang chiếc xe đến cửa hàng 4S để phun sơn ư, cậu có thể điều tra xem hắn đã đi sơn lại ở chỗ nào không?"

"Sau đó chúng tôi lại đến Phòng Công thương để kiểm tra hóa đơn mà Lâm Tiểu Phong lấy về sau khi sơn xong thì phát hiện đã thanh toán 3.000 tệ nhưng giấy tờ thanh toán đều là các hóa đơn ăn uống và vé xe. Tôi đoán Lâm Tiểu Phong đã mang xe đến cửa hàng khác có phí rẻ hơn rất nhiều so với cửa hàng 4S để sơn, rồi hắn dùng hóa đơn 3.000 tệ khác để thanh toán."

Cao Đông ngẫm nghĩ rồi bảo: "Có cách gì tìm ra nơi Lâm Tiểu Phong đã sơn lại xe không?"

Trương Nhất Ngang tỏ vẻ hơi lúng túng: "E là rất khó, nếu trong phạm vi thành phố thì có thể hỏi từng cửa hàng một may ra có kết quả. Tuy nhiên những cửa hàng sửa xe trên toàn thành phố, bao gồm cả các tiệm sửa xe ở các huyện, ít nhất cũng có trên một nghìn tiệm, nếu đi hỏi từng chỗ một thì sẽ rất mất nhiều nhân lực và thời gian. Trong một thời gian ngắn thì không tài nào điều tra ra được. Nhỡ đâu chiếc xe đó không phải được sơn trong thành phố thì sao? Như thế phạm vi điều tra sẽ không có giới hạn. Và điều mấu chốt là có cần thiết phải làm như vậy không? Tôi không nghĩ ra việc Lâm Tiểu Phong làm thế nào để sơn lại chiếc xe có liên quan gì đến việc mất tích của nó cả."

Cao Đông cũng không nghĩ ra được.

Sau khi Trương Nhất Ngang đi, Cao Đông lại trầm ngâm suy nghĩ.

Nhớ đến lời của Từ Sách, điểm mấu chốt của mọi vấn đề đều nằm ở việc biến mất của chiếc Buick.

Chắc chắn là việc điều tra ở khâu này có vấn đề nên anh ta mới khuyên Cao Đông tiến hành lại từ đầu đối với mỗi bước của quá trình này.

Làm lại từ đầu ư?

Chỉ mỗi công việc kiểm tra thiết bị giám sát thôi đã phải cần đến nhân lực của cả mấy tổ rồi, trước đây đã không điều tra ra được, bây giờ liệu có thể tìm ra được chăng?

Cao Đông thở dài, lắc đầu, cố kìm nén cảm xúc trong lòng mình, rồi lấy hết tất cả hồ sơ liên quan đến việc điều tra trạm nghỉ ra, bình tâm lại và cẩn thận đọc từng câu từng dòng.

Việc điều tra ở trạm nghỉ được chia làm hai phần, phần thứ nhất là nhắm vào việc thiết kế không gian ở trạm nghỉ để xác định xem liệu đó có phải là khu vực khép kín hay không, phần thứ hai là kiểm tra các thiết bị giám sát ở hai đầu trạm nghỉ.

Cao Đông tập trung vào từng vấn đề một.

Quanh trạm nghỉ không hề có lối ra nào, kết quả của khâu kiểm tra này sẽ không có vấn đề gì, không cần phải xem lại.

Hai camera theo dõi đều không có điểm mù, điều này đích thân mấy người Trương Nhất Ngang đã đến trạm nghỉ để kiểm tra. Bản thân ông cũng đã xem băng ghi hình, do đó kết quả của khâu này có lẽ cũng không vấn đề gì, không cần kiểm tra lại.

Giữa vùng dành cho xe khách và xe tải có dải phân cách, đồng thời còn có cả nhân viên quản lý nữa. Khi Trương Nhất Ngang đến gặp nhân viên trực ban trong trạm nghỉ để điều tra thì họ khẳng định chắc chắn rằng không hề có chiếc xe nào vượt qua dải phân cách đó cả. Hiện tại phần lớn mọi người trong Tổ chuyên án đều cho rằng Lâm Tiểu Phong đã lợi dụng thời gian tối lúc các nhân viên trực ban không chú ý để dời dải phân cách đi, sau đó cho xe lên một chiếc xe tải khác, tiếp đó lại chuyển dải phân cách về vị trí cũ. Liệu sự thật có đúng như vậy hay không thì bây giờ cũng không thể nào truy ngược lại được. Vì thế kết quả của khâu này có thể có vấn đề nhưng không cách gì điều tra lại được.

Kết quả của việc kiểm tra băng ghi hình cho thấy, số lượng xe Buick đi ra khỏi màn hình theo dõi ít hơn một chiếc so với số lượng xe Buick đi vào, và chiếc thiếu mất đó lại chính là chiếc màu xám bạc của Phòng Công thương, đồng thời họ cũng đã tiến hành đối chiếu số xe của những chiếc xe khác khi chúng tiến vào vùng giám sát thì kết quả hoàn toàn khớp nhau. Phần công việc này được kiểm tra đi kiểm tra lại bởi nhiều tổ làm việc nên sẽ không có vấn đề gì, vì thế cũng không cần kiểm tra lại.

Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào đây? Phải chăng là nằm ở khâu kiểm tra phần đường dành cho xe khách và xe tải mà bọn họ không có cách gì để kiểm chứng?

Cao Đông cau mày rồi lật tấm bản đồ khu vực trạm nghỉ ra và quan sát một lần nữa.

Trên đó ghi chú rõ ràng các khu vực, dải vành đai xanh, các công trình cơ sở và cửa hàng nằm trong trạm nghỉ.

Khi mắt ông lướt nhìn vào tiệm sửa xe nằm phía sau trạm nghỉ, tự nhiên một câu nói mà Trương Nhất Ngang từng thốt ra lại hiện lên trong đầu.

Chi tiết đó từng được xem là không có liên quan gì đến vụ án, chỉ nghe một lần rồi thôi, chẳng ai để tâm đến nó cả.

Không ngờ cái chi tiết không đáng để tâm đó lại là điểm mấu chốt của vấn đề!

Cao Đông đột nhiên mở to mắt ra như thể bị điện giật, tập hồ sơ cầm trên tay không thể giữ vững vì tay ông đang run lên.

Thì ra là như vậy!

Thì ra là như vậy!

Từ Sách nói rất chính xác, quả nhiên là khâu điều tra có vấn đề!
« Chương TrướcChương Tiếp »