Editor: Dưa Hấu Chấm Muối
"Tòng chinh vạn lý tẩu phong sa
Nam Bắc Đông Tây tổng thị gia
Lạc đắc hung trung không tác tác
Ngưng nhiên tâm thị bạch liên hoa."
("Tòng chinh vạn dặm bôn tẩu gió cát, Nam Bắc Đông Tây đều là nhà, Đến khi l*иg ngực không vướng bận, Tâm tự nhiên là hoa sen trắng.")
Thanh âm phiêu dật mờ ảo từ bốn phương tám hướng vang lên, trực tiếp đi sâu vào đáy lòng Liên Niệm Sơ.
Cậu mở to hai mắt, nỗ lực muốn nhìn dáng hình của đối phương, nhưng trước mắt lại chỉ có một mảnh mây mù mênh mông, chỉ có thể nhìn ra một bóng người mơ hồ, thậm chí cao thấp mập ốm thế nào cũng không rõ. Người này không giống những người tới ngắm hoa khác, không quan tâm cậu có thể chịu đựng được hay không cứ thế nhảy lên đi trên lá cây của cậu, mà là đơn thuần coi cậu là một đoá hoa mỹ lệ để thưởng thức, đạp trên phiến lá cũng rất nhẹ nhàng, dưới mạch lá cơ hồ không có cảm giác nặng nề.
Cậu có thể cảm giác được người kia thích cậu, ánh mắt cùng khí tức dừng lại trên người cậu đều cực kỳ ôn nhu, còn đọc thơ cho cậu nữa, chưa từng có người nào niệm thơ cho cậu đâu, thơ này nhất định là hay nhất trên đời!
Trong lòng cậu tràn đầy vui mừng, vì thế nỗ lực mở ra cánh hoa cùng phiến lá, muốn cho con người kia nhìn được dáng vẻ đẹp đẽ nhất.
Người nọ dường như cảm nhận được tâm ý của cậu, cúi xuống sờ sờ cánh hoa nhòn nhọn, đầu ngón tay ngưng ra một đoàn linh quang kim sắc nho nhỏ, đánh vào nụ hoa nửa mở nửa chưa của cậu. Linh trí ngây thơ của cậu bị tia quang mang kia bao lấy, cánh hoa theo bản năng từng tầng từng tầng khép lại, giống như khi giữ lại côn trùng thụ phấn mà đem linh quang bao lấy trong cánh hoa.
"Không được, đừng khép lại, không thể chờ đến ngày mai -----" lúc này nếu khép cánh hoa lại, ngày mai lúc nở hoa sẽ biến thành màu hồng phấn tục diễm, không còn làm "ngưng nhiên tâm là Bạch Liên Hoa" sen trắng thuần khiết của người kia rồi!
Cậu nôn nóng kêu nhưng cánh hoa vẫn giống như vô số cảnh trong mơ trước kia, gắt gao bao lấy linh quang, vô thức vô tri mà rơi vào trạng thái ngủ say. Bóng hình mơ hồ giấu trong sương mù không biết từ khi nào cũng đã biến mất, khắp vùng nước yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại âm thanh gió thổi rào rạt.
Mộng cảnh đến đến đây đột nhiên dừng lại, cậu ở trong không gian tràn ngập mùi rượu vây quanh một lần nữa trở về hiện thực.
Mùi thơm nồng của rượu nặng tản mát ra từ thân thể cậu, phảng phất mạch máu trong thân thể đã không còn máu, mà là cồn thuần túy. Chẳng qua đây là đại giới tất yếu nếu muốn biến trắng --------- cậu tìm được ở trên mạng một kỹ thuật tẩy màu hoa tươi, trong đó bước đầu tiên chính là ngâm mentanol, rượu etylic hỗn hợp dụng dịch tẩy màu. Thử qua mới phát hiện cồn công nghiệp cùng thuốc tẩy trắng đối với bản thể của cậu không có tác dụng, liền hung hăng mua một lu cồn nguyên chất nhất, linh khí cũng mãnh liệt nhất "Túy tiên hương", ngâm toàn bộ thân mình trong đó.
Theo như những gì được viết trên giáo trình, bình thường hoa tươi ngâm 24 giờ liền có thể tạm thời tẩy màu, hiện tại cậu đã ngâm bao lâu? Cảm nhận đau đớn dần lan tràn từ mọi nơi trên thân thể, thần trí cũng có chút mơ màng, Liên Niệm Sơ mở hai tròng mắt mơ hồ, lẩm bẩm tự nói: " Muốn làm Bạch Liên Hoa......... thật không phải....... chuyện dễ dàng."
Trong phòng tắm linh sương mờ mịt, bồn tắm trắng tinh độc chiếm hơn phân nửa cái phòng tắm, đối diện là gương gắn tường toàn thân, từ trong gương phản chiếu gạch men sứ cũng trắng đến chói mắt, cùng với một nam tử nửa dựa vào trong bồn tắm, màu da, màu tóc trắng như tuyết, đôi mắt lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, thân khoác một lớp áo lụa mỏng.
Người trong gương da dẻ trong suốt phát sáng, ngũ quan tinh xảo diễm lệ, ánh mắt mê ly mơ hồ mà dựa vào trong bồn tắm. Tuy rằng bạch y tóc bạc, cả người đều hiện ra màu sắc không khỏe mạnh mất máu quá nhiều, nhưng từ trong xương cốt lại lộ ra một luồng tinh thần không nói nên lời, dường như không ngừng toát ra khí khái, thanh cô tú đĩnh, không có cảm giác yếu đuối mong manh.
Liên Niệm Sơ tự nhìn gương hồi lâu, chậm rãi đem tay trái từ trong nước nâng lên, lòng bàn tay hướng lên trên, một đoá hoa cực đại, cánh hoa sen thon dài tuyết trắng liền từ lòng bàn tay hiện lên, cánh hoa và cả nhụy tâm đều trắng đến trong suốt.
Đáng tiếc trắng thì trắng, nhưng nhìn lại khô héo nhăn rút, viền cánh hoa có cảm giác cứng nhắc sáng lên, không phải sen trắng tự nhiên trời sinh.
Dáng vẻ hoa nhỏ nhân tạo như thế làm sao gặp người..... Nếu tương lại có duyên gặp lại vị ân nhân điểm hoá cậu thành tịnh kia, người ta nhìn đến bông hoa như thế này có khi nào nghĩ mình ngày trước điểm hoá là đoá tiên liên hoa, không phải đoá hoa plastic như vậy, sau đó không nhận cậu không?
Liên Niệm Sơ hợp chưởng đem hoa sen thủ trở về, chống thành bồn tắm loạng choạng đứng lên, thuận tay ấn nút xả nước. Rượu trong suốt chứa đầy linh khí ở cửa xả nước cuốn thành vòng xoáy, trong phòng tắm hương rượu nồng càng thêm siêu lòng người, linh sương nhiều đến mức cơ hồ không nhìn thấy bóng người trong gương. Liên Niệm Sơ nhấc đôi chân đã ngâm đến có chút trong suốt ra khỏi bồn tắm, dựa vào bên gạch men sứ trắng lạnh như băng, sờ soạng mở vòi hoa sen trên đỉnh đầu.
Dòng nước lạnh lẽo từ trên đầu dội xuống dưới, cậu nhắm hai mắt ngẩng đầu lên nghênh đón dòng nước xung kích, há miệng uống nước từ vòi hoa sen đổ xuống.
Từ lúc cậu bắt đầu hoá hình, liền nghĩ muốn biến trở về hoa sen trắng, giống như vị kia điểm hoá cậu sau đó mang đại năng đi báo ân.
Lúc ban đầu cậu tu vì quá thấp, thân lại ở rừng rậm hoang vắng dân cư, căn bản không có biện pháp thay đổi màu sắc bản thể. Mãi đến tận mấy năm trước gặp cơ duyên xảo hợp, có vị tiên nữ tới du lịch cho cậu một thứ có thể làm người du lịch các thế giới khác nhau - ứng dụng máy trạm ||Nguyên Ương Thương Hoa||, cậu mới dựa vào truyền tống trận tiện lợi, từ vùng đất xuất thân rừng rậm nguyên thủy không người chuyển đến nơi tiểu thiên thế giới phát đạt này, học kiến thức tiên tiến của nhân loại, bồi dưỡng kỹ thuật về hoa tươi.
Vì vậy cậu cực khổ học văn hoá tri thức, một bên luyện ngoại hình khí chất giống nhân loại, một bên thử dùng các loại thủ đoạn khoa học kỹ thuật để có thể thay đổi màu sắc bản thể.
Ai ngờ ở lại thế giới này cư trú nhiều năm như vậy, thí nghiệm hết các loại biện pháp, vẫn cứ vô dụng --------- mấy năm không chiếu ánh mặt trời cũng không loại được sắc tố, hun lưu huỳnh không trắng, nhuộm màu thì không bền lâu.......... Cồn tẩy màu thì lại ra hiệu quả không tốt, thật sự không có cách nào có thể đơn giản thực dụng mà biến cậu thành Bạch Liên Hoa sao?
............... Nếu không lên trên diễn đàn tư tiên hỏi tiên nhân chân chính một chút?
Nếu như bình thường, một đoá hoa yêu xuất thân ở tiểu thế giới hoang vắng như cậucũng đâu dám dễ dàng cùng tiên nhân nói chuyện, nhưng trước mắt bây giờ khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bị linh tửu ngâm thấu, lá gan to vô cùng, nhắm mắt lại liền đem thần thức chìm vào trói định ở linh hồn chỗ sâu trong bản cài đặt, mở ra giao diện diễn đàn, lớn gan phát thϊếp thỉnh giáo biện pháp làm cánh hoa trở thành màu trắng.
Cứ ngâm như thế mấy cánh giờ, vậy mà thật sự có tu sĩ đại năng đại thế giới nhìn đến thiệp của cậu, có vài vị thượng tiên nhắn địa chỉ cho cậu, nguyện ý bán giá thấp cho cậu pháp bảo có thể nhuộm màu hoặc thay đổi nguyên hình; có chân nhân muốn đưa cậu làm vai chính tiểu thuyết Bạch Liên Hoa; còn có chân nhân giới thiệu đề nghị xem bản thể Bạch Liên Hoa để suy nghĩ hình tượng nhân vật.
Trong số đó trợ giúp cậu lớn nhất là một vị tên "Nhất Ẩm Nhất Trác" chân nhân. Vị chân nhân này dạy cậu thu thập hương khói nguyện lực, dùng phương pháp thần đạo tái tạo bản thể ---- chỉ cần tín đồ thành tâm nhận định cậu là một đoá Bạch Liên Hoa, theo thời gian, những người này đã đắp nặn hình tượng tín ngưỡng liền sẽ ảnh hưởng đến bản thể, làm màu sắc và hoa văn của cậu biến trắng.
Tuy rằng các thượng tiên phía dưới đều nói cậu tu yêu không thích hợp tu thần đạo, dễ bị dục niệm phàm nhân làm lệch tâm tính, nhưng mà dù sao cũng còn hơn cả đời làm hoa sen hồng, ngay cả ân nhân điểm hoá chính mình cũng không thấy cậu mạnh mẽ?
Liên Niệm Sơ tuy rằng là đoá hoa sen, nhưng cũng không phải loại hoa gió thổi liền cúi đầu, mà là sen vương kể cả không thành tinh thì lá cũng chịu được sức nặng 80kg, đương nhiên không giống nhau. Cậu quyết định chủ ý này, rút thần thức từ ứng dụng về, mở mắt ra liền đối diện với chính mình trong gương. Mở nước lạnh lâu như vậy, mạch máu đầy linh tửu của cậu cũng đều bị nước đẩy ra ngoài, tế bào lần nữa lại tràn ngập nước. Bọt nước trong sáng lướt qua da cậu liền trực tiếp dung nhập vào trong đó. Bị nước thẩm thấu, da dẻ lại như những cánh hoa hút no nước mà đẫy đà lên, gương mặt trắng bệch cũng càng đầy đủ nhu hoà, lộ ra huyết sắc. Mái tóc bạc cùng đôi mắt hồng nhạt lúc trước một lần nữa chuyển thành đen nhánh, hai mắt phút chốc rực rỡ hơn, tóc dài mượt mà như dải lụa choàng hợp lại ở sau đầu, dung mạo nguyên bản tinh xảo lại lần nữa trở nên phàm trần tục thế.
Y phục ban nãy ướt đẫm nước nửa trong suốt dính chặt trên người sau cũng biến thành bóng loáng mềm mại, hiện ra màu sắc. Bên trong là áo suông màu ngọc lục bảo, cổ tay áo cùng vạt áo thay đổi dần thành đỏ tím, tầng ngoài cùng khoác một tầng áo choàng cánh hạc phấn hồng, va chạm màu sắc rất thê thảm.
Cậu nhìn xiêm y mị tục diễm lệ trong gương bĩu môi, tay phải bấm quyết, chiếc áo xanh và áo choàng hồng lập tức biến thành một chiếc lá sen mỏng, ở giữa nâng một bông sen hồng nở phân nửa, trượt xuống đất lướt xuống bên cổ chân phải.
- --- Nếu không phải thực vật loại yêu tu sau khi hoá hình không cách nào rời khỏi bản thể, cậu đã sớm từ bỏ từ bỏ cậu sớm liền bại lộ nhan sắc hoa nhi bản thể dây xích đều từ bỏ sợi dây xích làm lộ ra màu hoa nguyên bản.
Cậu đem bàn chân kia hướng phía sau ẩn ẩn giấu giấu, ấn kính tỉ mỉ quan sát thân thể này. Bởi vì lúc trước chân nhân đem linh khí đánh tiến hoa tâm, vóc người cậu coi như gầy gò, không bị phiến lá to lớn rộng chừng ba mét ảnh hưởng, thoạt nhìn cũng có mấy phần dáng vẻ bạch liên hoa yếu đuối mong manh trong tiểu thuyết. Chỉ là da dẻ không trắng như trong lý tưởng của cậu, hai má quá mức hồng hào, sắc môi càng là tươi tắn, khuỷu tay, đầu gối, đầu ngón chân các loại địa phương linh tinh cũng lộ màu hồng hồng.
Nếu có thể tái nhợt một chút thì thật tốt?
Liên Niệm Sơ tiếc nuối mà sờ sờ gò má, đi chân đất bước qua chỗ ướt ra khỏi buồng tắm, đổi áo sơ mi trắng như tuyết, quần dài, lại đem ống quần bó vào trong ống giày martin cao cổ. Cái dây xích bị che đến có chút đáng thương, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là một màu trắng thuần, dù là ai cũng nhìn không ra bản thể của cậu là màu hồng.