Mẹ Lam ở Ngũ gia rất tận tâm với công việc, bà rất hài lòng Ngũ gia cho mình quyền lợi, không chỉ có việc ăn mặc không phải lo nữa, cũng có nơi để che gió che mưa, bà cùng Lam Huệ Tâm không cần phải bôn ba cho cuộc sống xung quanh, vì vậy, bà đối với tiểu thiếu gia Ngũ Tư Gia rất thương yêu từ tận đáy lòng.
Ngũ Tư Trần mỗi lần trở về nhà chính, chỉ cần bà tại chỗ, đều để cho anh nụ cười ấm áp, ánh mắt yêu mến, để cho anh cảm nhận được tình thương ấm áp của mẹ.
Đối với mẹ Lam, trong nội tâm Ngũ Tư Trần cũng tràn đầy kính yêu.
Cả ngày lẫn đêm cũng không thấy bóng dáng mẹ Ngũ đâu vì bà phải trông coi quá nhiều thứ, căn bản cũng không có cách cho anh tình thương yêu gia đình bình thường, đối với anh mà nói, đó là một loại xa xỉ đi! Bởi vì sự nghiệp tập đoàn cần phải tiếp tục kinh doanh lâu dài, lúc anh năm tuổi đã trưởng thành sớm, cộng thêm tư chất của anh quả thật cũng tốt so với người bình thường, vì vậy, muốn học tập, trách nhiệm cũng vượt quá đứa trẻ 5 tuổi có thể đảm nhiệm. Anh luôn cắn răng tiếp tục kiên nhẫn, vì không để cho cha mẹ anh thất vọng, để cho bọn họ tự hào, anh không buông tha bất kỳ cơ hội học tập nào, chỉ muốn cho bố mẹ có thể thương anh nhiều hơn, nhìn anh lâu một cái.
Ở Ngũ gia, anh ở đây mà không cảm thấy tình thương của mẹ, mặc dù khẩn cầu, nhưng luôn có thể gặp mà không thể cầu.
Anh không muốn bị người hầu thông cảm, luôn ra vẻ cao ngạo, thật ra thì, trong nội tâm của anh cũng tràn đầy tịnh mịch, nhưng anh vẫn không tìm được tri tâm để trò chuyện.
Việc anh có thể làm, chính là cố gắng học tập hơn so với người bình thường, cố gắng tiến bộ!
So với Ngũ gia từ quản gia cùng nhân viên nhà bếp, tài xế, người anh thích hơn chính là mẹ Lam bình dị gần gũi, thân thiết yêu thương.
Nếu ai muốn tiến vào làm đều phải trải qua bài kiểm tra cùng cuộc điều tra của mẹ Mẫu, mới có thể vào làm công việc nhà chính Ngũ gia, vì vậy, bọn họ đối với anh đều là cung kính, rất sợ anh có một chút khó chịu, cũng bởi vì trong lòng bọn họ run sợ, khiến anh cảm thấy xa cách rồi biến mất, anh thích mẹ Lam thật lòng đối đã từ trong lòng hơn. Mẹ Lam cùng Lam Huệ Tâm tặng kèm là quà sinh nhật anh yêu cầu mẹ Ngũ, nếu không, muốn vào ngũ gia cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy! nhưng, nói đến Lam Huệ Tâm, anh cũng muốn bắt nạt cố gái ngây thơ thiện lương, nhu nhược có thể lấn.
Cô xem ánh mắt của anh nhìn cô cho cách nào che giấu đó là không thích, mà cô càng không thích anh, anh liền càng muốn trêu cợt cô.
Giống như, anh sẽ cố ý nhà bếp nấu một chén canh hạt sen, sau đó cố ý không thêm đường mà thêm dấm, yêu cầu đi lừa gạt Lam Huệ Tâm ăn vào bụng, anh núp một bên nhìn lén, nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn của Lam Huệ Tâm vặn vẹo hết sức buồn cười, tất cả cho mưu kế được như ý mà ôm bụng cười lăn lộn, cô cũng biết mẹ Trù cũng bất đắc dĩ do anh tà ác làm mà hung hăng nhìn anh chằm chằm, anh cũng không để ý, ngược lại cười to mà tâm tình tốt lên.
Hay là, anh sẽ bảo người làm việc gọi Lam Huệ Tâm ra nhặt cỏ dại, cố ý cầm mấy con sâu róm to béo trên cỏ, để cô sờ tới mà khóc òa lên.
Hay có lúc, anh sẽ đưa cô một quà tặng nhỏ vào sinh nhật cô, cô không muốn mở ra, mẹ cô cũng sẽ vì tiểu thiếu gia ra lệnh mà bắt cô mở ra, bó ra, không phải cóc nhảy ra ngoài, chính là đánh tráo một con rắn hướng có thè lưỡi, khiến sắc mặt cô trắng bệch, hoặc là hét chói tai. Anh thích bắt nạt cô, cũng không phải là chuyện mới có, vì vậy, cô càng ghét anh! Mẹ Lam biết rõ con gái luôn bị trêu cợt, lại có thể mở một mắt nhắm một mắt, khiến Ngũ Tư Trần cảm thấy bà độ lượng rất lớn.
Anh cũng đã hỏi mẹ Lam, “Tôi bắt nạt con gái cô, làm sao cô còn đối với tôi tốt như vậy?”
Mẹ Lâm luôn quay lại với nụ cười ấm ấp, “Trước gia thiếu gia luôn là một người tịch mịch, hiện tại có người giúp cậu đỡ buồn, tôi rất vui Tâm Tâm có chỗ đứng này., Hơn nữa tôi tin rằng thiếu gia sẽ có giới hạn, sẽ không chơi quá mức, Tâm Tâm có thể cho cậu vui vẻ, tôi thấy được thiếu gia cười, tôi cũng sẽ cười”.
Ngũ Tư Trần bị mẹ Lam cảm thấy cảm động, nhưng hành vị anh bắt nạt Lam Huệ Tâm vẫn kéo dài, anh chỉ muốn nhìn Lam Huệ Tâm đơn thuần nhát gan bị dọa đến mức kêu to lên, chưa bao giờ làm Lam Huệ Tâm bị thương hoặc bị đau bụng là được.
“Cốc cốc”. Cánh cửa nhẹ vang lên hai tiếng, đây là thói quen gõ của mẹ Lam.
“Vào đi”. Ngũ Tư Trần kêu lên một tiếng, tắt máy laptop trên bàn, vì anh tỉnh táo cảm thấy có điểm không biết xấu hổ.
“Thiếu gia, tôi thấy thư phòng của cậu vẫn sáng đèn, tôi làm một ly sữa, cậu uống đi, đi ngủ sớm một chút”.
“Được”. Ngũ Tư Trần nhận cái cốc từ từ uống.
“Trước lúc ngủ một ly sữa có thể giúp ngủ dễ hơn”. Mẹ Lam gật đầu cười cười, “Ba tháng không thấy, thiếu gia hình như cao lên, hơn nữa nghe nói thiếu gia có thể một mình đảm đương một phần công việc rồi”.
Ngũ Tư Trần 22 tuổi có được văn bằng thạc sĩ quản lý công ty sau 2 năm, thành tích tốt khiến ông Ngũ vui vẻ, lập tức đưa anh đến tổng công ty tại Newyork đi huấn luyện ba tháng. Ba tháng huấn luyện khiến anh càng thành thục hơn, càng kiên quyết hơn, thành tích huấn luyện của anh cũng rất tốt.
“Thật sao?”. Ngũ Tư Trần không lộ vẻ mặt gì, mắt sắc bén nhìn bà một cái.
Mẹ Lam tự biết lỡ lời, vội vàng cúi đầu.
Bất kể chuyện gì về công ty không phải là chuyện mà người đầy tớ Ngũ gia bàn tán!
“Thôi, về sau nhớ, ở trước mặt tôi nói không sao, nhưng đừng nói trước mặt người khác, nếu không tôi không giúp nổi cô đâu”.
“Cám ơn thiếu gia”.
“Tôi uống xong, cô cũng sớm nghỉ một chút, không cần bận rộn vì tôi như vậy”.
Mẹ Lam nhận lấy cốc, không khỏi mỉm cười. Chợt, cái mũi của bà có 2 hàng máu tươi chảy ra, mắt hoảng sợ, khiến Ngũ Tư Trần sợ hết hồn, “Cô! Cô bị bệnh gì vậy?”. Vẻ mặt anh nặng nề, mày rậm nhíu lên.
Mẹ Lam thuần thục lấy giấy lau trong túi lau đi, “Thiếu gia, không cần nói cho Tâm Tâm”. Sắc mặt bà tái nhợt nói.
“Để bác sĩ Lưu xem qua chưa?”
Mẹ Lam gật đầu một cái, “Cầu xin thiếu gia, đừng để cho Tâm Tâm biết”.
“Cô bị bệnh gì vậy?”
“Ung thư biểu mô” (liên quan tới mũi với họng).
“Cô vẫn ở nơi này, có bao nhiêu người biết bệnh của cô?”
“Tất cả mọi người rất tốt, đều giúp tôi”.
“Cho nên, nếu như không phải tôi phát hiện, tôi còn chẳng hay biết gì sao?”
“Thật xin lõi, cầu xin thiếu gia tha thứ,tôi còn có công việc, thật, xin thiếu gia không cần sa thải tôi”. Mẹ Lâm lập tức quỳ trên mặt đất.
Ngũ Tư Trần hơi nhếch môi, lập tức đứng sang một bên không để cho bà quỳ, “Cô không nên khiến bệnh này nặng thêm, cô nên sớm đi trị liệu đi”.
“Vô dụng! Bệnh này tốn rất nhiều phí chữa trị, tôi còn hi vọng Tâm Tâm có thể tiếp tục đi học, tôi chỉ muốn Tâm Tâm về sau thành người, tôi liền thỏa mãn rồi”.
“Cô ấy còn không biết cô ngã bệnh, cô gạt con mình được không?”
“Chỉ cần thiếu gia không nói, tôi có thể lừa bao lâu liền lừa bao lâu, van cầu thiếu gia, xin thiếu gia đừng nói, coi như người không biết sự việc này đi! Van xin cậu”.
“Cô đứng lên mà nói”.
“Thiếu gia, xin cậu đồng ý thỉnh cầu của tôi”.
“Đứng lên, tôi liền đồng ý”.
“Cám ơn, cám ơn thiếu gia”. Mẹ Lam từ từ đứng dậy.
“Cô bị bệnh này, bác sĩ Lưu nói thế nào?”
Bà lắc đầu một cái, “Bệnh cũ, tôi cũng biết rõ là chữa không được”.
“Cô ấy sớm muộn cũng sẽ biết, hơn nữa, ngộ nhỡ cô không ở đây, con gái cũng không chịu đựng được sẽ đi theo đấy”.
“Thiếu gia, van cầu cậu giúp một tay, chỉ cần có cậu ở đây, con bé nhất định có thể chịu đựng được”.
“Tôi giúp đỡ?”
“Đúng, tôi biết rõ là quá đáng, nhưng, đây là tâm nguyện của một người làm mẹ, tôi chỉ hi vọng thiếu gia có thể làm cho Tâm Tâm tiếp tục ở lại, ở cho đến khi con bé 20 tuổi có thể ra ngoài một mình đảm đương là được rồi, xin thiêu gia xem mấy năm qua toi tận tâm tận lực làm việc mà giúp tôi, tôi biết rõ tất cả mọi người làm việc nỗ lực, nếu không, xin thiếu gia giúp đỡ một người mẹ đáng thương thôi…..”