“Tớ…..” Cô không thể đi! Tâm tư của cô muốn ở lại chỗ này!
Thương Ly Yên mắt tròn xanh nhìn cô, không thể giải thích Lam Huệ Tâm rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Ngũ Tư Trần tiếp cận bên tai Lam Huệ Tâm nói thầm, “Em không đi nữa, tôi lập tức hôn em”.
Cô luống cuống, tay chân run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến kinh người, cũng nóng đến mức bóc hơi rồi!
“Anh ta không phải đang uy hϊếp cậu cái gì chứ? Huệ Tâm, không cần để ý tới anh ta!”
Lam Huệ Tâm nhìn Thương Ly Yên một chút, ngượng ngùng khó xử, “Ly Yên…. Tớ….”. Cuối cùng, cô quyết định, “Cậu không cần phải lo cho tớ, anh ta sẽ không làm cho tớ tổn thương”.
“Huệ Tâm?” Thương Ly Yên buồn bực.
“Nói như em vậy cô ta sẽ không từ bỏ đấy!”. ánh mắt của anh như đốt người muốn để cho cô bốc cháy lên.
Cô còn không kịp cử động, Ngũ Tư Trần đột nhiên hôn Lam Huệ Tâm điên cuồng ngay trước mặt Thương Ly Yên.
“Không….” Ly Yên ở chỗ này….
Ngũ Tư Trần hôn môi cô, cường hãn mà đoạt lấy ngọt ngào của cô, căn bản cũng khong quan tâm có người xem hay không, vừa đυ.ng vào môi cô, liền không cách nào tự kiềm chế điên cuồng cướp lấy… vừa hôn lại hôn!
Lam Huệ Tâm lúc đầu giãy giụa cuối cùng lại ý loạn tình mê, ôm ngược anh, để cho anh hôn sâu hơn.
Thì ra là…. Bọn họ đã…..
Sắc mặt Thương Ly Yên một hồi cay hồng, cô sờ mũi một cái, đeo túi, đi ra ngoài.
Xem ra, Lam Huệ Tâm cùng Ngũ Tư Trần cũng không đơn thuần….
Lam Huệ Tâm che hai má đỏ của mình, thật là muốn đào cái hang để trốn vào. Thương Ly Yên đi lúc nào vậy? cô hoàn toàn không biết! về sau, cô nên đối mặt thế nào với Thương Ly Yên đây? Cô nhất định sẽ bị giễu cợt mất, trời ạ! Cô thật sự không có mặt gặp người ta nữa. Ngũ Tư Trần nhìn khuôn mặt hồng khả ái của cô, mặt lo lắng, “Em ở đây hối hận chưa cùng cô ta rời đi sao?”
“Tôi….” Cô nâng lên đôi mắt sáng còn phiếm e lệ, vô tội trong suốt nhìn chằm chằm vào anh, thấy vậy khiến lòng anh một hồi nhộn nhạo.
“Em như thế nào?”. Anh giữ chặt hai tay cô, hai người gần nhau mặt đối mặt, tay của anh cũng nâng lên cằm cô, kiêu căng mà trầm tĩnh nói: “Tôi thấy, em muốn ở lại bên cạnh tôi”.
Gương mặt của cô trong nháy mắt đỏ ứng, cô rõ ràng không nói, làm sao anh lại biết?
“Em quá đơn thuần quá dễ đoán!”. Tròng mắt anh sắc bén vốn đã được luyện được, nhìn tính tình người tuyệt đối sẽ không sai. Cô quá trong sáng quá ngây thơ, chỉ thích hợp sống dưới sự bảo vệ của anh!
Cho dù có người muốn tranh giành lấy cô, cô ngây thơ, cũng chỉ có một mình anh có thể mà thôi!
“Cho nên, anh không sợ có việc gì mà tôi ăn gắt gao sao?”. Cô hơi cáu.
Giọng nói Ngũ Tư Trần trầm thấp có lực mà mập mờ nói: “Em còn chưa bị tôi ăn hoàn toàn, em muốn thử một chút sao?”
“Anh…. Làm sao anh có thể nói chuyện như vậy?”. Lam Huệ Tâm nghĩ thầm muốn giữ khoảng cách với anh, cho an toàn.
“Tôi nói như vậy cũng không sai. Em… hôm nay chính là ngày em tròn 18 tuổi đúng không? Tôi cũng vậy nên…. Nên tặng cho em một quà tặng khắc cốt ghi tâm”.
“Không cần, bọn tôi chỉ cần ăn mì trường thọ với quả trứng gà là được rồi, mẹ tôi đều làm như vậy lúc sinh nhật tôi…” Trong mắt của anh như có ngọn lửa, chỉ sợ quà tặng của anh sẽ làm cô tiêu thụ không nổi.
“Em cũng không phải là không cần, trong mắt của em có tia mong đợi, mà cũng sợ bị tổn thương….” Anh bình tĩnh nhìn vào đáy mắt cô, như muốn lấy ra linh hôn cô, nhìn thấu tâm tư cô. Cô giật mình. “Tôi sẽ khiến em hiểu, sau đó phải làm chuyện không phải tội ác!”. Vừa nói xong, anh liền hạ mình lấy cánh môi nóng rực, che đi đôi môi đỏ khẽ run của cô.
Môi của anh, để cho thân thể cô thiêu đốt….
Cô cảm thấy nóng quá, càng lúc càng nóng!
Lòng của cô đang sôi trào, mỗi một tế bào thần kinh cũng vì anh mà sôi trào, mỗi chỗ trên người cô vì anh mà điên cuồng.
Lam Huệ Tâm cảm thấy tay của anh ở trên lưng cô vỗ về chơi đùa, cô không có vuốt ve, cũng không có hút ra.
Anh sẽ không làm tổn thương cô….
Môi lưỡi của anh mang theo ngọn lửa, lay động cảm xúc của cô, để cho cô không cách nào tiếp tục suy nghĩ nữa.
Miệng của cô bị anh càn quét bừa bãi, đầu lưỡi của cô bị anh câu lấy, cô né tránh không được, không khỏi nhiệt tình hưởng ứng đuổi theo anh.
Hôn thân mật, hôn nóng quá, hôn kí©ɧ ŧìиɧ!
Nụ hôn của anh so với lần đầu còn nóng hơn, cũng khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn. Anh buông môi cô ra rồi mà cô vẫn không muốn xa rời, mờ mịt nhìn anh, vô tình đưa phấn lưỡi khẽ liếʍ lấy môi dưới, giống như muốn đem hơi thở của anh lần nữa trở về chỗ.
“Em yêu thích nụ hôn của tôi thật là vinh hạnh”. Anh cười như không cười, lấy vẻ mặt kiêu ngạo ngưng mắt nhìn cô.
Cô cảm thấy xấu hổ, vội vàng lấy tay che miệng.
Ngũ Tư Trần cười lớn.
“Cười cái gì!”. Cô nhìn anh chằm chằm.
Vòng tay của anh vòng vai cô, “Được, không cười. em nhất định đang hy vọng tiếp đó tôi sẽ làm cái gì”.
“Tôi nào có hy vọng…” Cô thở hổn hển đem một chữ cuối nói xong, nhưng giọng nói trở nên yếu đi.
“Có hay không, tự tôi định đoạt!”. anh ôm cô chặt hơn, thân thể hai người hết sức thân mật để cho anh có thể cảm nhận được đường cong hấp dẫn ở thân thể cô.
Tay của cô vội vàng muốn thoát khỏi anh, bởi vì áp sát quá gần rồi, khí nóng trên người anh cũng khuếch tán trên người cô, để cho cô không biết theo ai, khiến mặt cô càng đỏ hơn.
Anh tóm lấy một tay cô, lại gần môi của anh, mυ"ŧ lấy đầu ngón tay cô.
Cô giật mình, thở hốc vì kinh ngạc. trong mặt của anh cuồng nhiệt không cách nào giảm đi, lực tràn đầy đầu độc hôn lòng bàn tay của cô. Cô muốn rút tay về, nhưng anh nắm quá chặt, cô căn bản rút không nổi. “Không ngờ ngón tay của em…. Cũng ngon như vậy!”
Giọng điệu của anh lười biếng mà tà ác, thần thái quá mức cuồng ngạo, trong mắt hiện ra khuôn mặt nhỏ của cô, cùng vẻ mặt kinh ngạc của cô.
Hai vυ" rất tròn mà cao nhọn của cô đang chạm vào cơ ngực cứng rắn của anh, bụng dưới của anh cấp tốc biến hóa, trở nên nóng rực àm kích động!
Mắt của anh, nóng bỏng khác thường, thâm thúy khác thường, không che giấu chút du͙© vọиɠ nào của anh!
Lam Huệ Tâm nhất thời cảm thấy cổ họng khô,toàn thân nóng quá.
Không thể đợi tiếp nữa rồi… hậu quả sẽ biến thành như thế nào, cô không dám tưởng tượng!
“Hôm nay còn chưa có dọn, tôi… tôi nên đi dọn dẹp rồi”.
“Em còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hôm nay không cần dọn dẹp!”. Ngũ Tư Trần nhìn thẳng vào cô.
Đó là ánh mắt thuần nam tính! Lam Huệ Tâm dời đi tầm mắt, không dám giằng co cùng đôi mắt anh. Trái tim của cô cuồng loạn đến mức sắp vô lực, thân thể của cô sắp ngã xuống. “Tôi… bụng của tôi đói….” Cô nghĩ biện pháp trốn khỏi vòng tay anh.
Tối nay anh, thoạt nhìn vô cùng tà ác, vô cùng phóng túng, hai người gần sát nhau thế này, để cho cô hốt hoảng không dứt.
“Tôi cũng vậy!”. Anh nhếch môi mỉm cười, đôi môi thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Cô không khỏi nghĩ tới kỹ thuật môi lay động hồn người như vậy, theo bản năng đưa ra cái lưỡi liêm môi dưới.
Thật là hồn nhiên đáng chết, ngây thơ còn mang theo một tia hấp dẫn!
Ngũ Tư Trần trong đầu còn lý trí cũng vì động tác này của cô mà trong nháy mắt biến mất.
Anh hung hăng hôn cô, cô vì kinh ngạc mà hé mở cánh môi, để cho anh thuận thế đem lấy môi anh đào của cô hút vào trong môi anh.
Hôn rất thô bạo, hôn rất ngạo mạn, hôn rất bộc trực, hôn rất kinh hãi, đồng thời, cũng là nụ hôn tràn đầy bộc phát!
Một tay anh ở sau gáy cô cố định cô, nụ hôn này sâu hơn, một tay kia nhẹ nhàng xuống vuốt ve mông cô. Cô giật mình! Đầu lưỡi của anh như vào chỗ không người vào thăm dò miệng của cô, hấp thu tất cả ngọt ngào.