* * *"Được, chúng ta kết hôn đi."* * *Kết thúc một ngày quay phim, Tiêu Lâm kiệt sức ngồi trong xe bảo mẫu, muộn quá rồi nên cậu không bảo Trần Chí Thanh đến đón mình, là Đại Lưu lái xe.
Cậu ngã vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, vài phút sau mới bò dậy hỏi Đại Lưu, "Sao rồi anh? Khách sạn ở đảo Phuket đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi, sân khấu, nghi thức tổ chức, phòng cho khách, đều sắp xếp dựa theo yêu cầu của em, đảm bảo hài lòng." Đại Lưu nói xong, nhìn cậu qua kính chiếu hậu cười nói, "Rốt cuộc thì em định khi nào nói với vị cùng nhà kia của em đây? Cũng chẳng còn mấy ngày nữa đâu."
Cậu xoa đầu, nở nụ cười nói: "Tối nay về em sẽ nói với anh ấy."
Hai ngày sau là sinh nhật tuổi 40 của Trần Chí Thanh, cậu quyết định tặng cho Trần Chí Thanh một kinh hỉ.
Lúc xe tới biệt thự Xà Sơn đã là 12 giờ đêm, biệt thự vẫn sáng đèn, là Trần Chí Thanh đang đợi cậu.
Cậu xuống xe, vội vàng tạm biệt Đại Lưu rồi chạy một mạch vào biệt thự.
Một ngày không gặp lão baby nhà mình, thật sự là nhớ muốn chết mà.
Trong phòng khách mở đèn, nhưng Trần Chí Thanh không ở đó, cậu tiện tay ném áo khoác lên sô pha, chạy lên lầu.
Cậu đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Trần Chí Thanh đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế cạnh cửa sổ sát đất. Hôm nay hắn mặc một bộ áo ngủ màu xanh biển bằng tơ lụa.
Cậu chạy như bay tới, ôm lấy cổ Trần Chí Thanh từ phía sau, nói: "Trần Chí Thanh, em về rồi!"
Trần Chí Thanh đặt sách trong tay xuống, lại tháo kính đặt sang một bên, vòng tay qua eo kéo cậu từ phía sau rồi ôm vào trong ngực, "Động tĩnh lớn như động đất vậy, đến mèo hoang bên ngoài cũng biết em đã về."
Cậu thò lại gần hôn lên khoé môi Trần Chí Thanh, "Vậy anh có nhớ em không?"
Vẻ mặt Trần Chí Thanh chẳng chút thay đổi, "Sáng sớm mới gặp nhau, có gì mà nhớ."
"À......" Cậu kéo dài âm cuối, mông nhỏ tròn trịa cọ xát qua lại trên đùi Trần Chí Thanh, "Vậy nơi này vì sao lại cứng thế nhỉ?"
"Lại ngứa mông rồi, phải không?" Trần Chí Thanh véo mạnh một cái lên mông cậu.
"A, đúng là em đang ngứa," cậu mỉm cười ghé vào tai, "Muốn cho anh chơi em."
Vừa dứt lời đã bị Trần Chí Thanh bế ngang lên.
Trần Chí Thanh ôm cậu vào phòng tắm, cởϊ áσ trước ánh nhìn chăm chú của cậu. Áo tắm rơi xuống lộ ra cơ thể rắn chắc cân đối, toàn thân không một chút mỡ thừa, dưới những khối cơ bụng rõ ràng là mảnh rừng đen nhánh trồng một cây cổ thụ cứng cáp cao lớn, chỉ nhìn thôi đã khiến hơi thở cậu trở nên dồn dập.
"Cởϊ qυầи áo." Trần Chí Thanh nhéo cằm cậu, nhìn cậu ra lệnh.
Cậu giơ tay nắm lấy dương v*t của Trần Chí Thanh, nói: "Không, anh cởi giúp em."
Trần Chí Thanh đè cậu lên tường, vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo cậu. Áo hoodie bị kéo xuống vội vàng, nụ hôn của Trần Chí Thanh dừng lại trên đầu v* cậu.
Đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng bao lấy núʍ ѵú phấn hồng, ra sức liếʍ láp, cắи ʍút̼, chẳng mấy chốc hai viên đậu đỏ đã dựng đứng trên l*иg ngực trắng nõn. Cậu cắm tay vào mái tóc đen nhánh của Trần Chí Thanh, chậm rãi vuốt ve.
Trần Chí Thanh đổ dầu bôi trơn lên miệng lỗ nhỏ, ngón tay chậm rãi chọc vào, đâm vào rút ra trong vách tường đỏ bừng chật hẹp.
Cậu dựa đầu vào vai Trần Chí Thanh, trong miệng phát ra vài tiếng nức nở.
"Thích không?" Trần Chí Thanh hỏi cậu.
"Ưʍ......" Cậu gật đầu, "Anh vào đi."
Trần Chí Thanh lại ôm tâm tư trêu đùa cậu, khàn giọng hỏi: "Ngón tay vẫn chưa đủ?"
"Không đủ!" Cậu tức giận cắn một cái lên vai Trần Chí Thanh, "Lão già này, đừng trêu em nữa! Mau vào đi!"
Cậu nghe thấy Trần Chí Thanh phát ra một tiếng cười khẽ, giây tiếp theo, người đã bị Trần Chí Thanh ôm lên.
"Đi đâu vậy?" Cậu hơi hoang mang.
Trần Chí Thanh không trả lời, mà ôm cậu vào tận phía trong cùng của phòng tắm, ở đó có treo một tấm gương rất lớn.
Là đồ mấy hôm trước Trần Chí Thanh vừa mua về. Lúc ấy cậu còn nghi hoặc, trong phòng tắm đã có gương vì sao lại mua thêm cái nữa, khi đó Trần Chí Thanh chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Đến giờ phút này, khi bị hắn ôm tới trước gương, cậu mới hiểu được công dụng chính của nó.
Trong phòng tắm đã dâng lên một lớp sương mù, nhưng mặt kính vẫn rõ ràng sáng tỏ, không hề bị hơi nóng làm ảnh hưởng chút nào, đây là gương chống mờ.
Trần Chí Thanh ôm cậu tới trước gương, nâng một chân cậu lên, đặt trên khuỷu tay mình.
Trong gương, hai người toàn thân trần trụi, chân cậu bị nâng cao tới mức thậm chí có thể nhìn thấy miệng lỗ màu đỏ sậm. Cậu tức khắc cảm thấy xấu hổ muốn chết, xoay người muốn chạy, "Anh làm gì vậy? Xấu hổ lắm! Đừng làm ở chỗ này!"
Nhưng Trần Chí Thanh không đợi cậu nói xong đã cắm dương v*t vào hậu huyệt.
"Ưʍ......"
Chân cậu nháy mắt mềm nhũn.
Trần Chí Thanh ngậm lấy vành tai cậu thầm thì, "Đừng nhúc nhích, nhìn xem tôi cᏂị©Ꮒ em như thế nào."
Nói xong lập tức đâm chọc mãnh liệt.
Thứ đồ vật chết người đó hung hăng cắm vào lỗ thịt bé nhỏ, chậm rãi nghiền nát tuyến tiền liệt của cậu, rút cành nhanh, đâm càng sâu, rút nguyên cây, đâm lút cán, khiến cậu khóc nức nở rồi lại hét thất thanh.
Cậu xoay đầu nhìn về phía gương, chỉ thấy hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong gương quấn chặt vào nhau không một khe hở. dương v*t đỏ sẫm của Trần Chí Thanh phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp uốn nện thô bạo vào miệng lỗ đã sưng đỏ, cắm vào lại rút ra, mang theo dịch nhờn cùng bọt trắng đầm đìa, chảy dọc xuống bắp đùi cậu đầy dâʍ đãиɠ.
Bức hoạ này quá mức xấu hổ và kí©h thí©ɧ. Cậu ngượng đến mức đỏ bừng mặt, thật sự không muốn nhìn nữa, Trần Chí Thanh lại ấn cổ cậu, không cho cậu nhúc nhích.
Lão khốn này thực sự rất biết cách chơi và cũng chơi cậu cực kì sướиɠ.
Những điểm mẫn cảm trên người cậu Trần Chí Thanh sớm đã thấu tỏ. Mỗi một lần va chạm, mỗi một lần vuốt ve đều có thể mang đến cho cậu kí©h thí©ɧ cảm quan cực hạn. Cậu rất nhanh đã không chịu nổi, trong miệng chỉ toàn phát ra mấy tiếng ư ư a a, đôi mắt cũng nhìn vào thân thể Trần Chí Thanh trong gương, ánh mắt không mảy may di chuyển.
Một người đàn ông 40 tuổi, theo lý thuyết đã không còn trẻ, nhưng trên người Trần Chí Thanh lại không nhìn ra chút dấu vết nào của năm tháng. Làn da bóng loáng căng mướt, đuôi mắt có vài nếp nhăn nho nhỏ, càng tôn điểm dáng vẻ nho nhã anh tuấn, cơ bắp rắn chắc, vai rộng chân dài, chỗ nào cũng là tỉ lệ hoàn mỹ.
Cậu càng nhìn càng thích mắt, thích vô cùng.
"Trần Chí Thanh......" Cậu kêu tên hắn, giọng điệu vừa như làm nũng vừa như quyến rũ.
Trần Chí Thanh lại đâm vào, chậm rãi ma sát tuyến tiền liệt chả cậu.
"Ừm." Trần Chí Thanh đáp lời cậu.
"Trần Chí Thanh, anh sắp 40 rồi." Cậu nói.
"Em yên tâm, 50 tuổi vẫn dư sức làm em." Trần Chí Thanh thẳng lưng hung hăng dập bành bạch lên mông cậu như trừng phạt.
"Ha a......" Cậu ngửa cổ rêи ɾỉ, mềm mại xoay người nhào vào ngực Trần Chí Thanh.
Trần Chí Thanh đỡ được cậu, hỏi, "Trí nhớ vẫn kém như vậy?"
Cậu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Chí Thanh, dáng vẻ vừa chuyên chú lại thâm tình.
Trần Chí Thanh chậm rãi dừng động tác đưa đẩy, giơ tay nắm cằm cậu, hỏi: "Sao vậy? Gặp chuyện gì à? Nói cho tôi nghe."
Sự lo lắng và đau lòng trên mặt Trần Chí Thanh cậu nhìn thấy rõ ràng, tim cậu tức khắc mềm nhũn, nói: "Trần Chí Thanh, chúng ta kết hôn đi?"
Vừa dứt lời, ánh mắt Trần Chí Thanh khẽ loé lên, chuyển động rất nhỏ, nhưng cậu quá hiểu hắn, nên nháy mắt đã bắt giữ được.
Trần Chí Thanh không nói gì, chỉ nặng nề nhìn cậu, vài giây sau mới hỏi lại, "Em nói gì? Lặp lại lần nữa."
"Em nói, chúng ta kết hôn đi." Cậu ôm lấy Trần Chí Thanh, "Chúng ta ta kết hôn đi, Trần Chí Thanh, được không?"
"Nơi tổ chức hôn lễ em đã sắp xếp xong, ở đảo Phuket, Thái Lan, danh sách khách mời em cũng nghĩ xong rồi. Em biết anh không thích náo nhiệt, nên chỉ mời vài người bạn thân thiết nhất, sau khi xem xong nếu anh thấy bỏ sót ai, em sẽ bổ sung thêm." Cậu đột nhiên có chút do dự, bởi vì Trần Chí Thanh vẫn luôn im lặng, chỉ trầm mặc nhìn cậu, "Trần Chí Thanh, anh nói một câu đi, chúng ta kết hôn nhé, được không?"
Trần Chí Thanh đột nhiên bế cậu lên, hai chân vòng qua eo để lên mặt gương, mạnh mẽ đi vào cơ thể cậu.
Động tác của Trần Chí Thanh so với lúc trước càng thêm mất khống chế. Mỗi lần ra vào đều vô cùng vội vàng, đâm cậu đến mức không phát ra được một câu rêи ɾỉ hoàn chỉnh. Cậu cảm thấy trong cơ thể chợt xuất hiện luồng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, dần dần bao phủ toàn thân. Cậu liều mạng ôm lấy Trần Chí Thanh, trong cơn run rẩy dữ dội cậu hỏi hắn: "Được không, Trần Chí Thanh, được không?"
Vầng trán Trần Chí Thanh xuất hiện những giọt mồ hôi to như hạt đậu. Trong một lần đưa đẩy thô bạo, hắn gắt gao kéo cậu vào trong ngực, cậu gân cổ phát ra từng tiếng thét chói tai. Trần Chí Thanh cũng vùi đầu vào cổ cậu không nhịn được mà thở dốc, bọn họ đồng thời đạt cao trào, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên thân thể đối phương.
Trần Chí Thanh hôn cổ cậu, vuốt ve tóc cậu, dịu dàng nói: "Được, chúng ta kết hôn đi."
TOÀN VĂN HOÀN.——Editor: Mười tháng để đặt dấu chấm hết cho bộ truyện này. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ trong suốt thời gian vừa qua. Mình biết bản edit này vẫn còn nhiều thiếu sót, mong các bạn lượng thứ. Hi vọng chúng ta còn gặp lại nhau trong các dự án tiếp theo. Yêu mọi người nhiều. 😘😘😘