* * *"Lâm Lâm thật ngoan."* * *"Ngư Dương" được công chiếu lần đầu tiên tại Liên hoan phim Cannes ở Pháp vào tháng 5 năm sau, gây tiếng vang cực mạnh. Không đến nửa tháng, tư liệu về bộ phim được cư dân mạng trong nước sưu tầm, rồi được lưu truyền rộng rãi trên internet, mà Tiêu Lâm với vai diễn "Tiểu Dã" cũng có một lượng fans khổng lồ, nhân khí tăng vọt.
Chị Lily và Nguyễn Huy sau khi thương lượng đã quyết định rèn sắt khi còn nóng, tối hôm đó tiết lộ tin Tiêu Lâm sắp tiếp tục hợp tác với Nguyễn Huy cho các nhà đài lớn, tin tức này vừa mới lộ ra dư luận trên mạng lập tức nổ tung.
Phải biết rằng Nguyễn Huy làm phim điện ảnh ngần ấy năm, gần như chưa bao giờ dùng một diễn viên đến lần thứ hai, mà Tiêu Lâm chỉ là một diễn viên nhỏ, ít danh tiếng lại có thể khiến đạo diễn Nguyễn phá lệ. Cư dân mạng bất kể có xem "Ngư Dương" hay không, đều đổ xô vào Weibo của Tiêu Lâm để nhìn mặt ảnh đế tương lai của giới điện ảnh.
Do sự nổi tiếng nhanh chóng bùng nổ, các nhãn hàng và gameshow cũng sổi nổi tìm đến cửa, mỗi ngày đều có phóng viên ngồi canh dưới lầu phòng làm việc của Tiêu Lâm ở Thượng Hải, nhất cử nhất động của cậu đều thu hút sự chú ý cực lớn.
Trước đây, dù Tiêu Lâm đi đâu cũng có Trần Chí Thanh đưa đón. Song, với tình trạng hiện giờ, việc này hiển nhiên không thể tiếp tục nữa.
Một mặt là sợ việc công khai mối quan hệ của hai người sẽ gây ra tranh cãi không cần thiết, mặt khác Tiêu Lâm cũng không muốn Trần Chí Thanh bị paparazzi chụp được, để tránh gây phiền phức đối với cuộc sống của hắn.
Thực ra Trần Chí Thanh căn bản không sao cả, bị chụp thì thừa nhận thôi. Một người đàn ông ở độ tuổi này còn sợ gì chứ, nhưng suy xét đến sự nghiệp đang trên đà thăng tiến của Tiêu Lâm, nếu lúc này công khai chuyện tình yêu sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với tiền đồ của cậu, không còn cách nào, Trần Chí Thanh đành phải nhẫn nhịn.
Trước khi công chiếu "Ngư Dương", tuy Tiêu Lâm cũng có chút danh tiếng, nhưng số người quen biết cậu không nhiều lắm, bởi vậy cuộc sống của cậu và Trần Chí Thanh không chịu ảnh hưởng gì. Nhưng bây giờ đã khác trước, mối quan hệ yêu đương đứng đắn lại biến thành tình yêu bí mật, đừng nói Trần Chí Thanh, ngay cả Tiêu Lâm cũng khó lòng tiếp thu được sự chuyển biến này ngay lập tức.
Hôm nay, sau khi kết thúc công việc quay quảng cáo ở một studio đã là 1 giờ sáng. Trong khoảng thời gian này, cả ngày cậu đều đi sớm về muộn, nhưng vì sợ bị paparazzi chụp được cho nên không dám bảo Trần Chí Thanh lái xe đưa đón mình. Chuyện này dẫn tới việc cậu và Trần Chí Thanh đã hơn một tuần không thể ở bên nhau trọn vẹn.
Cậu cảm thấy rất áy náy, sau khi xong việc thì muốn về sớm một chút để ở bên Trần Chí Thanh, nhưng cậu không ngờ lúc cậu vừa bước ra khỏi studio, Trần Chí Thanh đã đứng ở cửa chờ cậu.
Trần Chí Thanh mặc một bộ đồ được cắt may hoàn mỹ, quần tây đen phối với sơmi trắng, ung dung dựa vào bức tường trắng ngoài studio, vừa hút thuốc vừa lười nhác nhìn cậu.
Cậu chạy tới, nhào vào lòng Trần Chí Thanh, cười nói: "Sao anh lại tới đây?"
"Không muốn tôi tới sao?" Trần Chí Thanh phun một ngụm khói về phía cậu, lạnh lùng nói.
Ồ, ra là lão baby đây đang không vui.
"Ai nha, không phải, sao lại thế chứ, em nhớ anh muốn chết," Cậu mềm mại, ngọt ngào dán vào người Trần Chí Thanh, "Hôn một cái, hôn một cái nào."
Vẻ mặt Trần Chí Thanh vẫn lạnh lùng, "Không sợ bị paparazzi chụp được?"
"Không sợ, không sợ."
Thấy Trần Chí Thanh không vui, cậu càng áy náy, vội vàng ôm cổ Trần Chí Thanh, liều mạng hôn lên môi hắn.
Lúc này Trần Chí Thanh mới cong khóe môi, ôm eo cậu dựa vào tường, chậm rãi đáp lại.
Bọn họ đã hơn một tuần không làm, vốn dĩ là vô cùng khát vọng đối phương, mới ôm hôn một lát, thân thể cả hai đã có phản ứng.
Cậu khó chịu thở hổn hển, liên tục cọ vào háng Trần Chí Thanh, "Trần Chí Thanh, về nhà đi, em muốn làm."
Ánh mắt Trần Chí Thanh trở nên đen tối, véo mạnh một cái vào mông cậu: "Đi theo tôi."
Trần Chí Thanh kéo cậu vào thang máy. Nửa đêm, thang máy không một bóng một người, cậu lại bổ nhào vào người Trần Chí Thanh hôn hắn ngấu nghiến. Trần Chí Thanh ôm chặt eo cậu ép sát cậu vào người mình, dương v*t của cả hai hung hăng cọ xát vào nhau qua một lớp vải mỏng.
Cậu cảm thấy mình đã cương đến sắp phát nổ, mà so với cậu thì nơi đó của Trần Chí Thanh lại càng khiến người khác sợ hãi hơn.
Trần Chí Thanh hung hãn cạy môi, trắng trợn thăm dò khoang miệng cậu, quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào mυ"ŧ thật mạnh, gốc lưỡi bị mυ"ŧ đến tê dại, nước bọt từ khoé miệng cuồn cuộn chảy xuống không ngừng.
"Đinh" một tiếng, thang máy tới tầng một, Trần Chí Thanh buông cậu ra. Cậu bị hôn đến bủn rủn tay chân, mềm nhũn treo trên người Trần Chí Thanh như gấu túi. Xe của Trần Chí Thanh đỗ dưới một bóng cây ngoài toà nhà, bọn họ ôm nhau đi về chỗ chiếc xe.
Đang bước đi thì cậu đột nhiên dừng lại, cuống quít kéo tay Trần Chí Thanh.
"Phía trước có phóng viên, đừng đi nữa!"
Trần Chí Thanh nhìn theo tầm mắt cậu, phía trước cách đó không xa quả nhiên có mấy người đang khiêng camera, lén lút ngồi xổm trên bồn hoa hút thuốc.
Đám paparazzi chết tiệt đó, chẳng lẽ bọn họ không cần ngủ sao?!
Sắc mặt Trần Chí Thanh lập tức u ám, lạnh lẽo.
Nhưng Trần Chí Thanh chưa kịp mắng chửi, thì trên đầu hắn đã nhiều thêm một chiếc mũ lưỡi trai.
Là Tiêu Lâm đội cho hắn chiếc mũ của cậu, còn mình thì kéo mũ áo hoodie lên, lại móc từ trong túi ra một cái khẩu trang, nhanh chóng đeo vào.
Tiêu Lâm nhìn Trần Chí Thanh, nói: "Anh đi trước, đừng để bọn họ chụp được, nếu không mỗi ngày bọn họ sẽ đi theo anh."
Hôm nay Trần Chí Thanh mặc tây trang, sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen đặt làm riêng, cả người thoạt nhìn vừa cao quý vừa cấm dục. Tiêu Lâm lại đội lên đầu hắn chiếc mũ thêu hai chữ cái ngốc nghếch, thậm chí che khuất cả mắt hắn.
Vốn là hai phong cách trái ngược nhau hoàn toàn, nhưng có lẽ do Trần Chí Thanh lớn lên thật sự quá đẹp trai, nên sự trái ngược này xuất hiện trên người hắn vẫn cực kì phù hợp, tạo nên cảm giác yupie*.
*Yupie: Nhưng sắc mặt Trần Chí Thanh lại khó coi cực kỳ, đôi mắt hẹp dài giấu dưới vành mũ, nhìn chằm chằm Tiêu Lâm đầy nguy hiểm.
Paparazzi trước mắt không phát hiện ra bọn họ, nhưng ai dám chắc lát nữa khi những người đó xoay người liệu có trùng hợp nhìn qua bên này hay không?
Tiêu Lâm không biết làm sao, đành phải dùng hai tay ôm mặt Trần Chí Thanh, hôn vài cái lên môi hắn như lấy lòng, "Anh đừng giận mà, lên xe trước đi, đợi chút nữa về nhà anh muốn làm em thế nào cũng được, nhé? Chồng ơi,......"
Có lẽ hai chữ cuối cùng đã có tác dụng, Trần Chí Thanh nắm cằm cậu ngó nghiêng vài giây, sau đó mới xoay người đi về phía chiếc xe đang đỗ ven đường.
Chờ sau khi Trần Chí Thanh ra khỏi toà nhà, cậu tránh ở sau cửa quan sát một lát, thấy những paparazzi đó vẫn không có động tĩnh gì, lúc này mới kéo chặt mũ áo hoodie, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Có thể do thời gian quá muộn, hoặc có thể do khứu giác của đám paparazzi hôm nay không đủ nhanh nhạy, con đường về nhà của cậu rất thuận lợi. Cậu đi đến cạnh chiếc xe rồi giơ tay lên gõ cửa, cửa sau theo tiếng gõ mà mở ra.
Trần Chí Thanh không ngồi ở ghế trước, mà là dựa lưng lên ghế sau chờ cậu. Cậu đang muốn đặt câu hỏi, thì cánh tay đột nhiên bị Trần Chí Thanh giữ chặt, giây tiếp theo cả người bị kéo vào trong xe, cửa xe "Rầm" một tiếng đóng lại.
Trần Chí Thanh ép sát cậu vào người mình, cậu vậy mà rất có tính tự giác, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt ngọt ngào, câu lấy cổ Trần Chí Thanh rồi hôn lên môi hắn, "Chồng ơi, chúng ta về nhà đi, về nhà rồi anh muốn làm gì em cũng được, được không...... A......"
Tiết mục làm nũng chưa kết thúc, cậu đã bị Trần Chí Thanh nắm eo, lật người đè xuống dưới thân.
"Về nhà làm gì? Hả?" Trần Chí Thanh không nói hai lời lập tức lột cả quần dài và qυầи ɭóŧ của cậu ra, "Bây giờ tôi phải chơi em ngay lập tức, một phút cũng không chờ được."
Xe của Trần Chí Thanh tuy đỗ dưới một bóng cây khá kín đáo, nhưng cách đó không xa rốt cuộc vẫn có paparazzi nằm vùng. Cậu không yên tâm, bởi vậy thân thể không tài nào phối hợp, dẩu mông không ngừng giãy giụa, "Về nhà đi, về nhà rồi làm nhé. Chồng ơi, chồng......"
Nhưng Trần Chí Thanh căn bản không nghe lời cậu, trong lúc cậu nói chuyện đã giơ tay tát bốn năm cái liền lên mông, sau đó mỗi tay một bên bẻ mạnh hai cánh mông của cậu, lộ ra kẽ mông màu đỏ sậm.
Cậu và Trần Chí Thanh đã ở bên nhau hơn một năm. Trần Chí Thanh thân cường thể tráng, ham muốn mãnh liệt, cậu lại trẻ trung sung sức, căn bản không chịu sự nổi trêu chọc của hắn, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ gần như ngày nào cũng làm. Da cậu rất trắng, miệng lỗ ban đầu cũng vô cùng hồng hào đẹp mắt, nhưng sau một năm bị bị Trần Chí Thanh giày vò ngày ngày đêm đêm, những nếp uốn nơi đó bị cọ xát biến thành màu đỏ sậm.
Không còn sự ngây thơ non nớt, mà nhuốm thêm phần quyến rũ sắc tình.
Trần Chí Thanh nhìn vòng tròn đỏ sậm kia, ngón cái khẽ đè lên làn da xung quanh, lỗ nhỏ tự động mở ra khép lại theo biên độ run rẩy của người dưới thân.
Tiếng thở dốc của Trần Chí Thanh dần trở nên nặng nề, hắn phun một ngụm nước bọt lên trên miệng lỗ, chôn mặt vào giữa đùi cậu, bắt đầu liếʍ láp.
"Ưʍ...... Trần Chí Thanh......" Cậu bấu chặt tay vào ghế dựa dưới thân, cắn môi phát ra một câu rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ.
Người đàn ông này lúc nào cũng có thể khiến cậu chết mê chết mệt. Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ tới liếʍ lui lên lỗ nhỏ, khiến nó mềm mại ướt đẫm, trong xe nhanh chóng vang lên tiếng nước đầu xấu hổ, là âm thanh khi Trần Chí Thanh mυ"ŧ mát lỗ nhỏ của cậu.
"Ưʍ...... Trần Chí Thanh......" Cậu bị đầu lưỡi của Trần Chí Thanh mυ"ŧ đến bủn rủn cả người, lại nỗ lực nâng lên bờ mông lóng lánh ánh nước, kề sát vào miệng Trần Chí Thanh, để Trần Chí Thanh đùa bỡn cơ thể mình mạnh bạo hơn.
"Em gọi tôi là gì?" Trần Chí Thanh ngẩng đầu lên từ dưới háng cậu, kéo khoá quần, móc ra dương v*t sớm đã cương cứng thô dài, vỗ vỗ lên miệng huyệt.
Động tác này của hắn vừa gợϊ ȶìиᏂ vừa hạ lưu, khiến dương v*t của cậu bắt đầu rỉ nước nhờn. Cậu hạ eo, dẩu cao cặp mông tròn trịa no đủ, xoay đầu nhìn Trần Chí Thanh, "Chồng ơi, chồng...... Chồng mau đâm em đi......"
Trần Chí Thanh đè eo cậu, đặt dương v*t nổi đầy gân xanh lên miệng lỗ, nhổ lên cây hàng của mình một ngụm nước bọt xoa đều khắp nơi như dùng dầu bôi trơn. Hắn nhắm ngay cái miệng đang khép khép mở mở mà chậm rãi đẩy vào.
"A......"
Bọn họ đã một tuần không làm, thân thể cực kì khát vọng đối phương, du͙© vọиɠ bị đè ép trong khoang xe nho nhỏ càng bị phóng đại vô hạn. Trần Chí Thanh vừa mới cắm vào, cơ thể cậu đã lập tức trở nên tê dại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
TruyenHD2.
TruyenHD3.
TruyenHD4.
TruyenHD=====================================
Trần Chí Thanh cũng không tốt hơn bao nhiêu, theo quá trình dương v*t không ngừng được đẩy vào, hơi thở của hắn ngày càng dồn dập, chờ đến khi đâm lút cán, hắn phát ra một tiếng rêи ɾỉ trầm khàn, nhấc eo cậu lên, bắt đầu đâm thọc mãnh liệt.
Động tác của Trần Chí Thanh vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Cậu bị hắn nện đến mức rên không ngừng nghỉ, trong miệng chỉ toàn phát ra những âm tiết đơn giản ư ư a a. Cậu bị cᏂị©Ꮒ đến hai chân mềm nhũn, thân thể mất khống chế trượt về phía trước, lại bị Trần Chí Thanh kéo về dưới thân.
Không gian trong xe thật sự quá nhỏ, bọn họ thân cao chân dài, hoạt động căn bản là không thoải mái, bởi vậy tuy Trần Chí Thanh đâm cậu vừa nhanh vừa sâu, nhưng rốt cuộc vẫn là không đủ. Theo sự chuyển động của Trần Chí Thanh, sự trống rỗng trong cơ thể cậu càng lúc càng lớn, Trần Chí Thanh cũng bị cậu tra tấn đến mướt mồ hôi.
Trần Chí Thanh rút dương v*t ra, ngồi xuống ghế, vỗ vỗ mông cậu, "Tự mình ngồi lên rồi nhún đi."
Cậu tuy rằng lo lắng paparazzi bên ngoài, nhưng hiện tại lại chẳng quan tâm được nhiều như vậy. Cậu ngoan ngoãn bò dậy, cưỡi lên eo Trần Chí Thanh, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn từng chút một ăn dương v*t vào trong cơ thể mình.
"Ha a......" Cậu ngửa cổ phát ra một tiếng rêи ɾỉ lẳиɠ ɭơ.
Trần Chí Thanh chụp mông cậu, khàn giọng nói, "Nhún đi."
Cậu chẳng chút ngại ngùng, giơ tay ôm cổ Trần Chí Thanh, loạng choạng đong đưa thân thể.
Tư thế này khiến dương v*t đi vào rất sâu, cửa động đỏ bừng nóng rực nuốt dương v*t Trần Chí Thanh tới tận gốc, cũng làm huyệt nhỏ của cậu căng tức tràn đầy. Tốc độ chuyển động của cậu ngày càng nhanh, tiếng rêи ɾỉ trong miệng ngày càng phóng đãng, Trần Chí Thanh dựa vào ghế da màu đen, chăm chú quan sát cậu.
Cậu cắn môi, đuôi mắt cũng bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn đến đỏ bừng. Trần Chí Thanh với tay vào trong áo hoodie, bóp chặt đầu v* cậu rồi bắt đầu đùa bỡn từng cái một, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, vòng eo mảnh khảnh như hoá thành tàn ảnh, toàn bộ thân xe không ngừng đong đưa theo động tác của cậu.
Chạm tới rồi!
Cậu rốt cuộc chạm tới điểm nhỏ trí mạng kia rồi, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện trong nháy mắt truyền tới mọi ngóc ngách châu thân. Cậu ngửa cổ, sung sướиɠ rêи ɾỉ, "A......Chạm tới rồi...... Trần Chí Thanh...... Chạm tới rồi......"
Trần Chí Thanh bóp chặt eo cậu, hỏi: "Chỗ này phải không?"
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Trần Chí Thanh đã lập tức chuyển động vòng eo cường tráng, nhắm vào ngay vào vị trí mê hoặc kia liều mạng đâm.
Bạch bạch bạch! Bạch bạch bạch!
Tiếng sau lớn hơn tiếng trước, lần sau mạnh hơn lần trước, thân xe lay động càng thêm kịch liệt, tiếng rêи ɾỉ của cậu đã sắp biến thành tiếng khóc nức nở.
Tuy đã rạng sáng, trên đường căn bản không có mấy mống người, nhưng cuối cùng vì cố kỵ đang ở bên ngoài, cậu căn bản không dám kêu to. Kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể càng ngày càn cường liệt, cậu không thể nào giải quyết loại kɧoáı ©ảʍ che trời lấp đất này, nước mắt lại một lần bị ép chảy ra.
"Ưm a...... Trần Chí Thanh...... Nhanh quá...... Em không chịu nổi......"
Cậu mới vừa nói xong, Trần Chí Thanh đã giơ tay tát hai cái lên mông cậu. Cậu lập tức sửa lời, câu lấy cổ Trần Chí Thanh tiến sát đến trước mặt hắn, rầm rì làm nũng: "A a a...... Chồng ơi...... Bỏ đi...... Về nhà lại làm nhé......"
Trần Chí Thanh đâm đến chỗ sâu nhất, "Không phải em nói để tôi tuỳ ý làm sao?"
"Ha a...... Em là nói về nhà...... Về nhà tuỳ ý anh làm...... Làm mà...... A......"
"Làm em còn phải chọn địa điểm?" Ánh mắt Trần Chí Thanh lại lần nữa trở nên u ám, tựa như nhớ tới lần nhẫn nhịn gần đây nhất, giã càng mạnh.
Cậu hôn Trần Chí Thanh: "Không...... Không cần...... Anh muốn chơi em thế nào em đều đồng ý..... Anh đừng nóng giận...... Được không...... Trần Chí Thanh......"
Trần Chí Thanh lúc này mới ôm chặt cậu, hé miệng thăm dò bên trong, "Em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không tức giận."
"Em cực kì ngoan mà...... Chồng ơi...... Chồng lại làm mạnh một chút...... Chơi em thật mạnh vào......"
"Lâm Lâm thật ngoan." Khoé môi Trần Chí Thanh rốt cuộc cũng lộ ra ý cười. Hắn nắm eo cậu ấn lên cửa xe, lần nữa cắm vào.