* * *"Sáu lần, bảo bối."* * *Cảnh còn lại vào buổi chiều diễn ra rất suôn sẻ. Cảnh hôn với Hà Mân được thông báo hủy trước khi quay, đổi thành mặt kề mặt.Tuy không rõ nguyên nhân nhưng Tiêu Lâm vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Tiêu Lâm đã tốt nghiệp Học viên điện ảnh ba năm, nhưng cậu chưa từng quay cảnh hôn bao giờ. Ngoại trừ vài nụ hôn ngây ngô với Bạch Đàn thì kinh nghiệm hôn môi của cậu gần như bằng không.
Cậu luôn cảm thấy hôn môi là một việc rất thân mật, nó khác với nắm tay, ôm ấp, làʍ t̠ìиɦ. Chúng ta có lẽ sẽ bắt tay xuất phát từ phép lịch sự hoặc vì mục đích xã giao, cũng có lẽ sẽ điên cuồng làʍ t̠ìиɦ khi bị dụng vọng nguyên thủy chi phối, nhưng hôn môi không giống như vậy. Việc này yêu cầu cậu cần trao đổi nước bọt với một người mà không cảm thấy buồn nôn, cần quấn quýt môi lưỡi với một người mà không cảm thấy ghê tởm.
Đây không phải là việc có thể làm được với bất kỳ ai, nó cần sự chấp nhận toàn diện cả về tâm lý lẫn sinh lý.
Cậu lại nhớ tới những nụ hôn đêm qua, trong thang máy, trong khoang xe, trước cửa khách sạn, trước bức tường lạnh lẽo trong phòng tắm. Tuy say nhưng đối với Trần Chí Thanh bất kể là tâm lý hay thể xác cậu đều hoàn toàn chấp thuận. Cậu không muốn thừa nhận chuyện này nhưng phản ứng cơ thể sẽ không lừa người. Cậu cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu vì sao mình lại có phản ứng như vậy với Trần Chí Thanh cả.
Cậu cởi trang phục diễn rồi mặc bộ quần áo mới mà Trần Chí Thanh mua cho mình, bước ra khỏi đoàn phim, bên ngoài trời đã tối mịt. Buổi chiều sau khi hốt hoảng chạy trốn, khi trở lại phim trường Trần Chí Thanh đã biến mất, trong khoảnh khắc cậu bỗng cảm thấy mất mát, nhưng rất nhanh đã bị gián đoạn bởi guồng quay phim không ngừng nghỉ.
Ngẩng đầu thở ra một làn hơi nóng, cậu kéo khóa áo khoác lên, chuẩn bị đi bộ quay về khách sạn.
Sau khi gia nhập đoàn phim, cậu ở trong một khách sạn do đoàn đặc biệt chuẩn bị cho các diễn viên. Khách sạn cách đoàn làm phim không xa, đi bộ đến đó mất khoảng 20 phút, quãng đường ngắn như vậy nên cậu không muốn làm phiền Đại Lưu lái xe tới đón. Thời tiết mùa đông đối với ai cũng không dễ chịu, đội mũ áo phao lên, cậu một mình lao vào bóng đêm.
Một chuỗi còi xe đột ngột vang lên sau lưng, ba tiếng "Bíp! Bíp! Bíp!" khiến cậu giật mình. Cậu lẩm bẩm gì đó, cau mày quay đầu lại nhưng khi nhìn thấy thân xe cậu lập tức sững sờ tại chỗ.
Đó là xe của Trần Chí Thanh, một chiếc Maybach màu đen, đèn xe bật sáng hơi chói mắt. Cậu nheo mắt nhìn lại, cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống như có tâm linh tương thông, khuôn mặt Trần Chí Thanh hiện ra trong đêm đen.
Vẫn là khuôn mặt không chút biểu cảm, đẹp trai cao quý, khi nhìn cậu vẫn lạnh nhạt như thể chẳng quan tâm, cánh tay thoi dài dựa vào cửa kính xe, ngoắc ngón tay về phía cậu, nói: "Lại đây."
Cậu không nói lời nào tung tăng chạy tới, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ khi nãy biến mất không còn tăm hơi.
Điều hòa trong xe mở rất vừa phải. Cậu ngồi vào bên cạnh Trần Chí Thanh sau đó cởϊ áσ phao của mình xuống.
Trương Mông khởi động xe, rất thức thời nâng vách ngăn lên giúp bọn họ. Trong xe một mảnh tĩnh lặng, Trần Chí Thanh không nhìn cậu cũng không nói lời nào. Cậu tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn ánh đèn biến hóa kì ảo bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Trên đường đến Trường An, Trần Chí Thanh đột nhiên hỏi cậu: "Có đói bụng không? Đưa cậu đi ăn trước nhé?"
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, vừa không trong trẻo vừa chẳng mang theo cảm xúc gì, nhưng lại khiến trái tim cậu chấn động, đập bang bang loạn xạ trong l*иg ngực. Cậu quay đầu nhìn Trần Chí Thanh, nói: "Không muốn ăn cơm, muốn ăn thứ khác cơ."
Trong xe nhất thời yên tĩnh.
Trần Chí Thanh đột nhiên nhiên vươn tay kéo cậu vào lòng, ngón tay thâm nhập vào khe hở giữa răng môi, kẹp lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu, hỏi: "Thế cậu muốn ăn gì?"
Hơi thở của cậu trở nên rối loạn, nước bọt càng ngày càng nhiều theo khóe miệng tí tách chảy xuống. Cậu đột ngột cắn lấy ngón tay Trần Chí Thanh, không cho lão cáo già này làm càn trong miệng mình, cậu cắn hơi mạnh, cắn xong lại dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ láp, giống như một con mèo đang uyển chuyển làm nũng.
Cậu nói: "Anh đoán xem."
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com -Casey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.Hai người vồ vập, quấn lấy nhau trong thang máy, không biết là ai bắt đầu trước nhưng khả năng cao là cậu. Cậu lao tới ấn Trần Chí Thanh lên vách tường, ôm lấy cổ hắn rồi gặm cắn, vừa gặm vừa lột quần áo của Trần Chí Thanh, giống như một con sói đói bụng hơn mười ngày đang dùng móng vuốt cào cấu trên người Trần Chí Thanh. Trần Chí Thanh để cậu tùy ý làm loạn, hai tay túm lấy mông cậu, không ngừng ép cậu sát vào người mình.
Cậu hoàn toàn không biết mình vào phòng bằng cách nào, vừa bước chân vào trong cậu đã bị Trần Chí Thanh đè lên ván cửa. Trần Chí Thanh cởϊ qυầи áo cậu từ phía sau, vì không đủ kiên nhẫn để cởi hết một đống cúc trên chiếc áo sơ mi nên hắn hung hăng xé toạc ra, "roẹt" một tiếng, cả người cậu lập tức nổi da gà.
Lúc Trần Chí Thanh đặt tay lên quần jean của cậu, cậu giãy dụa xoay người, thở hổn hển nói: "Đừng... Đừng xé... Quần áo đắt tiền lắm..."
Bấy giờ Trần Chí Thanh mới ngừng lại, day cắn vành tai cậu: "Vậy cậu tự cởi đi."
Cậu như si ngốc mà ngoan ngoãn nghe lời, tự kéo khóa quần, rồi tiếp tục cởϊ qυầи lót trước ánh mắt đen tối mờ ám của Trần Chí Thanh.
Cậu đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhưng Trần Chí Thanh lại đột nhiên dừng động tác, dựa vào bức tường trắng lười biếng nhìn cậu.
Chân cậu dường như lại bắt đầu mềm nhũn, rõ ràng Trần Chí Thanh chưa làm gì mà cậu đã sắp sửa đứng không vững.
"Anh đang làm gì vậy? " Cậu hỏi Trần Chí Thanh, giọng run run.
"Cậu cũng cởi giúp tôi đi." Ánh mắt vẫn dán chặt lên người cậu.
Dưới ánh mắt như vậy, cậu hoàn toàn không thể thốt nổi một tiếng "Không" nào. Cậu bước lên phía trước, đi đến bên cạnh Trần Chí Thanh, vươn tay kéo chiếc áo sơ mi màu lam sẫm được cắt may tinh tế thoạt nhìn rất đắt tiền ra khỏi quần âu, sau đó cúi xuống bắt đầu từ cúc áo dưới cùng, lần lượt cởi từng chiếc một trên áo sơ mi của Trần Chí Thanh.
Khi cởi đến cúc thứ ba, Trần Chí Thanh đột nhiên nâng cằm cậu lên, đối mặt với cậu nói, "Nhìn tôi mà cởi." Nói xong hai tay lập tức chụp lấy mông cậu.
Vốn dĩ cậu cởi cúc áo đã rất khó khăn, tư thế này càng khiến cậu khó cử động, Trần Chí Thanh véo mạnh một cái, cậu khẽ hừ ra tiếng: "Này... Đừng mẹ nó véo mông tôi... Quần áo của anh rốt cuộc có bao nhiêu cúc vậy hả... Sao cởi mãi không xong!"
Trần Chí Thanh nghiêng người, cọ cọ chóp mũi cậu, nói: "Hai lần."
"Cái gì hai lần... A... đừng móc... Đ*t m* anh..."
"Ba lần." Trần Chí Thanh cắn môi cậu, mυ"ŧ mát thô bạo.
Hô hấp của cậu đã vô cùng hỗn loạn, toàn thân đều bị đôi tay kia xoa nắn đến bủn rủn. Trong khi đó cúc áo của lão khốn kiếp này lại giống như chuột đất vậy, cởi được cái này thì xuất hiện cái khác, làm mãi mà không xong.
"Tôi mẹ nó chẳng hiểu gì cả! Anh xé quần áo của tôi thì cũng xé quần áo của anh." Cậu hết sạch kiên nhẫn, cầm vạt áo sơ mi hung hăng xé toạc ra, toàn bộ những chiếc cúc còn lại đều rơi xuống đất, cơ bắp rắn chắc của Trần Chí Thanh cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Cậu với tay vào vuốt ve từng múi một, cắn môi Trần Chí Thanh nói: "Tôi sẽ không để lão khốn kiếp nhà anh chiếm hời đâu."
Trần Chí Thanh nở nụ cười, tự tay tháo thắt lưng, "Cạch" một tiếng, quần của Trần Chí Thanh đã tuột xuống dưới. Cậu vô thức nhìn theo, bàn tay tự động men theo cơ bụng chậm rãi trượt đến nơi đó rồi nắm lấy.
"Bốn lần." Trần Chí Thanh rên lên một tiếng, nắm lấy eo cậu bế lên.
"Cái gì ba lần bốn lần?! Anh rốt cuộc đang nói gì thế... A... " Cậu chưa nói xong đã bị Trần Chí Thanh ném cả người lên giường lớn. Trần Chí Thanh tự cởϊ qυầи lót của mình, đè lên người cậu, "Chửi thề một câu làm cậu một lần. Cậu nói tổng cộng bốn câu, tôi sẽ làm cậu bốn lần."
"Cái gì... Bốn..." Cậu vặn vẹo người định thoát ra từ dưới thân Trần Chí Thanh. Trần Chí Thanh bất ngờ ôm lấy cậu, ngậm môi cậu nói: "Ngoan nào, không làm cậu đau đâu."
Nhiệt độ bắt đầu tăng nhanh chóng mặt, bóng chồng trước mắt cậu đan xen hết lớp này đến lớp khác, ván giường rung, đèn bàn rung ngay cả sàn nhà cũng rung chuyển kịch liệt, cậu khóc lóc xin tha, thậm chí còn gọi cả "Ba ba" nhưng đều vô ích.
Trần Chí Thanh dịu dàng hôn cậu, nhưng hành động lại chẳng dịu dàng chút nào. Toàn thân cậu run rẩy, hết lần này tới lần khác bị ép tới tình trạng hít thở không thông, cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Trần...Trần Chí Thanh... Tôi không thể...Thật sự không thể làm nữa... "
"Cậu gọi tôi là gì? Trí nhớ của cậu ngắn hạn thật đấy."
"Ba ba... Trần ba ba... Ba ba tốt... Tha cho tôi đi... Anh mẹ nó là động cơ vĩnh cửu à..."
"Năm lần", Trần Chí Thanh nhấc tay vỗ vỗ hai má ửng hồng của cậu, cười khẽ, "Cậu vẫn có sức mắng chửi nhỉ, cậu muốn bao nhiêu lần tôi đều có thể thỏa mãn cậu."
Năm lần?!! Mới hai lần đã thê thảm thế này, thêm ba lần nữa eo cậu không phải sẽ phế luôn sao?! Đến lúc đó cái này còn là mông nữa sao?! Nó sẽ thành bã đậu luôn đó?!!
"Đ*t m* anh lão già chết tiệt... Anh buông tôi ra... Đừng... Tôi thật sự không chịu được nữa.." Cậu vừa khóc vừa quay đầu xin tha, chu môi lên muốn chạm vào môi Trần Chí Thanh, "Tôi sai rồi, sau này tôi không dám... dám chửi thề nữa... hức hức... Anh nghỉ ngơi một lát đi mà... Anh không mệt sao?"
Trần Chí Thanh hôn lên môi cậu, nói: "Sáu lần, bảo bối."
- --
Editor: Đôi lúc thấy bạn Lâm khóc lóc nỉ non thế này tôi chỉ muốn đổi xưng hô thành "em" cho nó tình tứ, mà lại hơi cấn vì quan hệ của hai người vẫn chưa thân mật đến mức ấy.