*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối tháng hai, tiết trời Bắc Kinh vẫn còn khô và lạnh, ban đêm vừa rơi một trận tuyết lớn, gió thổi càng lúc càng dữ dội, chưa đến bảy giờ, đường vành đai 2 phía Tây đã bị kẹt thành một hàng dài.
Tiêu Lâm tựa trán trên cửa sổ xe, phờ phạc nhìn ra ngoài, người đại diện kiêm trợ lý của cậu, Đại Lưu, đang lải nhải không ngừng ở hàng ghế trước, cậu lười đến đến độ không buồn đáp lời, liền dựa vào cửa sổ xe bực bội nhắm mắt lại.
Da cậu rất trắng, là tông trắng lạnh, không hề có sắc màu ấm nào, lông mày sâu và đen thẫm, khóe mắt hẹp hướng lên trên, kéo dài thành một độ cong xinh đẹp, là cặp mắt phượng hiếm thấy.
Chỉ là bây giờ dưới đôi lông mày tinh xảo kia lại xuất hiện hai quầng thâm nhàn nhạt, màu sắc không đậm, nhưng bởi nước da trắng lạnh của cậu nên nhìn rất rõ ràng.
Đại Lưu thấy cậu hồi lâu không trả lời mình, liền quay đầu lại nhìn, trong xe mở điều hòa, nhiệt độ rất cao nên cậu chỉ mặc một chiếc áo bông trắng, cái đầu đen nhánh tựa trên cửa sổ xe, hai mắt nhắm nghiền, trên môi cũng không có bao nhiêu máu, cả người thoạt nhìn vô cùng uể oải.
Đại Lưu bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới hậm hực ngậm miệng, nhìn về con đường chật chội phía trước.
Hai ngày chạy show liên tục cho đêm diễn lớn, hôm nay lại khua chiêng gõ trống quay chụp cả một ngày, chưa kịp nghỉ ngơi, ngay lập tức đã bị nhà sản xuất phim kéo đi tiếp rượu với nhà đầu tư.
Kiểu làm việc bất kể ngày đêm như thế này, đổi lại là ai cũng khó có thể chịu đựng được, Tiêu Lâm như vậy đã được coi là có thể lực tốt rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù thể lực của cậu có thực sự không theo kịp đi chăng nữa, thì cũng phải cố gắng mà vượt qua, ai bảo cậu chỉ là một diễn viên không có tên tuổi.
Ting ting ting!
Một loạt tiếng chuông chói tai đột nhiên vang lên, Tiêu Lâm cau mày mở mắt ra, Đại Lưu lo sợ cầm điện thoại di động lên nhấn nút trả lời.
"Ôi, Từ tổng, sao ngài lại tự mình gọi tới vậy?... Tiêu Lâm sao, Tiêu Lâm đang ở đây, đang ở trên xe ạ..." Đại Lưu một bên đáp lời một bên quay đầu nháy mắt ra hiệu với cậu, "Vâng, Từ tổng, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nhanh chóng đưa Tiêu Lâm qua đó, bên ngoài đang có tuyết rơi nên bị kẹt xe ạ... Vâng, ngài yên tâm ngài yên tâm, tôi đã dặn dò Tiêu Lâm rồi, lần này cậu ấy nhất định sẽ không khiến ngài khó xử... Vâng vâng vâng, tôi đến dưới lầu sẽ gọi điện cho ngài, Từ tổng, ngài làm việc trước, ngài làm việc trước đi ạ."
Cuộc gọi vừa kết thúc, hàng dài xe cộ bị chặn 20 phút phía trước rốt cuộc cũng bắt đầu di chuyển, Đại Lưu một bên khởi động xe, một bên liếc nhìn Tiêu Lâm qua kính chiếu hậu, "Vừa rồi cậu đều nghe rồi đó! Bữa tiệc đêm nay Từ tổng tự mình tới trình diện, chắc chắn đều là các ông lớn trong giới phim ảnh, dẹp cái tính ngang ngược của mình đi, tuyệt đối đừng phạm luật, lần này thật vất vả mới có được vai nam thứ, đây chính là vai diễn tốt nhất của cậu từ khi vào nghề đấy, tiểu tổ tông của tôi ơi, ngài tuyệt đối đừng có làm hỏng chuyện, coi như tôi cầu xin cậu đó!"
Đại Lưu nói xong lời cuối cùng quả thực là bộ dạng khóc lóc than vãn đến khổ sở, biểu tình phong phú đến mức ngay cả hai tảng thịt trên mặt cũng run run theo, thấy hắn như vậy, Tiêu Lâm nhịn không được cười ra tiếng, duỗi người nói: "Em biết rồi, em đã ngang ngược bao giờ đâu chứ."
"Nói mà không biết ngại, chắc cái người đánh cho vị đạo diễn trước đây sưng bầm mặt mũi không phải là cậu ha!" Đại Lưu tức giận hừ một tiếng.
"Là chuyện nhiều năm trước rồi mà, tên cháu trai đạo diễn chó má đó, chính là kẻ lừa đảo, sau này đừng để em gặp được hắn, nếu không gặp một lần em đánh một lần."
Tiêu Lâm nói xong thì lấy điện thoại di động ra lướt, thấy không có tin tức gì mới liền ném nó qua một bên, quay đầu ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại Lưu thấy hôm nay tâm trạng cậu không tệ lắm, liền thuận theo dỗ cậu, "Ừ, hai năm qua quả thực cậu đã điều chỉnh khá tốt, nếu anh sớm nói với cậu thì đẹp rồi, chúng ta không cần lăn lộn tới thảm thương như vậy. Nói cho cùng, anh cũng không phải là loại người hoàn toàn không có nguyên tắc, cũng không muốn để cậu đi bán thân, cùng lắm chính là uống chút rượu với họ, để họ sờ một hai cái chiếm chút tiện nghi, tuy anh biết việc này bất kể là ai thì cũng sẽ chán ghét, huống hồ cậu còn là một đại thẳng nam, nhưng chúng ta một không gia thế hai không giàu có, muốn tạo dựng tên tuổi trong làng giải trí, không chịu chút khổ sở chút oan ức thì làm sao có thể thành công chứ, cậu nói có đúng không?"
Tiêu Lâm nhắm mắt lại, bên môi hiện ra nụ cười khổ, "Đúng thế, có ai nói không phải đâu."
Đại Lưu thấy cậu như vậy, hài lòng gật đầu, "Cậu có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi."
Một giờ sau, chiếc xe đỗ ở lối vào của một quán rượu trang trí rất sang trọng, sau khi dừng xe, Đại Lưu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Từ tổng, Từ tổng tên gọi Từ Lập, là ông chủ của công ty giải trí mà Tiêu Lâm đang làm việc, mà Đại Lưu lại là người đại diện của Tiêu Lâm, kiêm trợ lý kiêm tài xế kiêm thợ trang điểm... Nói chung có thể kiêm toàn bộ chức vụ trên người cậu, nói cách khác, Tiêu Lâm là trợ thủ duy nhất mà cậu có.
"Thôi, đừng gọi cho ông ấy nữa, anh cho em số phòng, em tự đi."
Tiêu Lâm mở cửa xe, một cơn gió lạnh xen lẫn hoa tuyết cùng nhau ập tới, cậu khoanh tay đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa chính của quán rượu đầy phiền muộn.
Đại Lưu do dự nói: "Như vậy cũng được hả? Từ tổng vừa rồi bảo anh gọi cho ông ấy, nói ông ấy tự mình xuống đưa cậu đi."
Chiếc áo phao lông vũ màu đen được Tiêu Lâm vắt trên tay, cậu ngại phiền nên không mặc, lúc này cậu chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng phong phanh đứng trong băng tuyết ngập trời, bị đông cứng đến run lập cập, "Chúng ta đã đến tận đây thì còn có thể chạy hay sao? Mẹ nó mau đưa số phòng cho em, chết cóng ông đây rồi!"
Lấy được số phòng, Tiêu Lâm chạy một mạch vào đại sảnh của quán rượu, mùa đông ở Bắc Kinh không phải chuyện đùa, mới chạy ngoài trời một lát, tay cậu đã đỏ ửng và lạnh cóng, gương mặt cũng đỏ một mảng lớn, thế nhưng điều này dường như lại xua tan đi rất nhiều mệt mỏi trước đó, cả người thoạt nhìn cũng có năng lượng hơn một chút.
Cậu vừa dùng tay phủi hoa tuyết trên đầu, vừa bước về phía gian phòng đã hẹn trước.
Nội thất của quán rượu được trang trí rất lộng lẫy, tính riêng tư vô cùng tốt, sau khi đi qua một hành lang dài theo phong cách Châu Âu, tiến về phía trước một đoạn ngắn nữa chính là căn phòng mà Đại Lưu đã nói.
Tiêu Lâm rụt đầu đi về phía trước, khi sắp đến nơi mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ngay trong trong nhát mắt đó, ánh mắt cậu đã bị một người đàn ông chiếm giữ.
Đó là một người đàn ông rất cao lớn, mặc một bộ đồ nhung đen được cắt may tinh xảo, một tay cầm thuốc lá, một tay cầm điện thoại, tư thế nhàn hạ đứng dựa vào vách tường, bốn bề vắng lặng, Tiêu Lâm có thể nghe được giọng nói trầm thấp an tĩnh của người đàn ông quanh quẩn trong hành lang, rượu ủ lâu năm hậu vị thường êm dịu kéo dài, trong hành lang trải một tấm thảm len màu đỏ sẫm thêu hoa văn phức tạp, tựa như một dòng sông đỏ nở rộ đủ mọi sắc hoa, cậu tiếp tục đi về phía trước, bàn chân phảng phất như đạp trên nước, giống như vượt qua con sông không thấy điểm cuối.
Nghe thấy tiếng bước chân của cậu, người đàn ông quay đầu lại, phun ra một ngụm khói màu xám tro, ánh mắt hờ hững xuyên qua mắt kính gọng vàng dừng trên người cậu hai giây, rồi lại lần nữa nghiêng đầu đi.
Cậu nghe thấy người đàn ông hướng về phía ống nghe lạnh lùng nói một câu "Chờ tôi trở về rồi hãy nói", nói xong liền cúp điện thoại, xoay người đẩy cánh cửa phía sau ra.
308, chính là số phòng Đại Lưu đưa cho cậu.
Cậu dừng lại nửa phút, hít sâu một hơi, sau đó mới gian nan đẩy cửa phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng không khí nóng hầm hập xen lẫn mùi rượu và mùi thuốc lá xộc thẳng vào mặt, cậu theo bản năng nhíu nhíu mày, mặt không đổi sắc nhìn vào bên trong.
Đây là một căn phòng được trang trí xa hoa nhưng hơi không hợp thời.
Gian phòng rất lớn, khắp nơi lộng lẫy, ngoại trừ phòng chính phía ngoài thì bên trong còn có một gian phòng khác nối liền, bên chiếc bàn tròn ở giữa phòng chính đã có rất nhiều người ngồi, nam nữ đủ cả, tư thế thân mật xúm lại phun mây nhả khói, ông chủ Từ của Tiêu Lâm cũng ở trong đó.
Căn phòng phía trong yên tĩnh hơn nhiều, Tiêu Lâm liếc mắt nhìn vào trong chỉ thấy vài bóng lưng mờ nhạt.
"Ôi, cậu cuối cùng cũng đến rồi." Từ Lập nhìn thấy cậu, liền đẩy cô gái đang ngồi trên đùi mình ra, đi nhanh đến ôm lấy vai cậu.
"Từ tổng." Cậu trầm giọng đáp.
"Đi thôi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người, là chủ đầu tư của bộ phim truyền hình cậu đang quay, Lý tổng." Từ Lập vừa nói vừa đưa cậu vào phòng trong.
So với bên ngoài thì bên trong vô cùng yên tĩnh, bốn năm người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang ngồi nhàn nhã trên sô pha trầm giọng nói chuyện với nhau, người đàn ông vừa hút thuốc trên hành lang cũng nằm trong số đó.
"Lý tổng, người tới rồi!"
Từ Lập đưa cậu tới chỗ nhóm đàn ông phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt một người đàn ông trung niên mập mạp, người đàn ông cậu vừa gặp bên ngoài đang ngồi cách đó không xa, cách "Lý tổng" khoảng hai ba người.
Lý tổng ngẩng đầu, dùng ánh mắt ý vị không rõ quan sát Tiêu Lâm từ đầu đến chân, rồi hài lòng đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Lâm, bàn tay trực tiếp vuốt ve eo cậu.
"Đúng, đúng, khuôn mặt thật sự rất xinh đẹp, nhưng mà gầy quá, cái mông này..." Lý tổng vừa định đưa tay xuống, liền bị Tiêu Lâm ngăn lại.
"Lý tổng, tôi nghe Từ tổng nói ngài thích uống rượu, có thể uống ngàn chén không say, vừa hay tôi cũng thích uống, chi bằng hôm nay tôi hầu ngài uống cho thật sảng khoái." Tiêu Lâm lúc nói chuyện trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Đôi mắt của cậu vốn dĩ rất đẹp, lúc cười lên càng thêm mê người, Lý tổng nhìn chằm chằm cậu mấy giây, sau đó mới nắm chặt tay cậu xoay người bước về phía mấy người đàn ông vẫn còn ngồi trên ghế sofa nói: "Nghiêm tổng, Trần tổng, người đến đông đủ cả rồi, chúng ta có chuyện gì thì vừa uống vừa nói ngay đi?"
"Lý tổng thật có nhã hứng nha, chúng ta ngồi không đợi nửa ngày trời, còn tưởng rằng có đại nhân vật nào sắp xuất hiện, thì ra là tiểu tình nhân của Lý tổng."
Người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa tuổi tác cũng xấp xỉ Lý tổng, nói xong liền tươi cười đứng lên, hướng về phía Lý tổng làm động tác "Mời".
Lý tổng khá hưởng thụ, cầm tay Tiêu Lâm đưa cậu ra khỏi phòng trong.
Lúc xoay người, lại nghe thấy người đàn ông trung niên vừa mới nói chuyện với Lý tổng cúi xuống nói với người bên cạnh, "Chí Thanh, chúng ta ra ngoài đi."
Thái độ cung kính, cũng không biết là nói với ai.
Mọi người nhanh chóng ngồi xuống bàn tiệc, trên bàn nhanh chóng bày đầy rượu và thức ăn, Tiêu Lâm im lặng ngồi cạnh ông chủ Lý, Từ Lập vẫn lo lắng như cũ, hắn kéo ghế ngồi gần lại chỗ Tiêu Lâm, bên cạnh còn ôm ấp cô gái khi nãy.
Bữa tiệc tổng cộng có hơn mười người, hầu như trong lòng mỗi người đều có một cô gái hoặc một chàng trai trẻ đẹp.
Ngoại trừ người đàn ông đứng trên hành lang lúc trước.
Người đàn ông ngồi đối diện với Tiêu Lâm, hắn vừa ngồi xuống, liền có một cô gái đợi sẵn bên cạnh lao vào l*иg ngực của hắn như rắn nước, sau khi bị người đàn ông giơ tay từ chối, trong nháy mắt Lý tổng lại hướng về phía một một chàng trai trẻ trắng nõn nà, cậu ta vội vã đi đến bên người đàn ông, nửa quỳ xuống trước mặt hắn, mềm mại nhỏ nhẹ gọi một tiếng: "Ông chủ..."
Người đàn ông cúi đầu liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: "Hầu hạ người khác đi!"
Chàng trai bị cự tuyệt quay đầu nhìn Lý tổng xin giúp đỡ, mà sắc mặt ông ta cũng trầm xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói với cậu trai kia: "Nhìn cái gì? Muốn trách chỉ có thể trách bản thân xấu xí, không lọt được vào mắt thần của Trần tổng người ta."
Người đàn ông cởi chiếc cúc duy nhất còn sót lại trên chiếc áo vest, lười biếng dựa vào lưng ghế, mặt không không đổi sắc nhìn về phía Lý tổng: "Xấu cũng không phải xấu, chỉ là không quá sạch sẽ, con người của tôi, tương đối soi mói."
Những lời này vừa ném ra, bầu không khí trên bàn lập tức lạnh xuống.
Một bàn đầy người trừ hắn ra trong lòng đều ôm ấp tình nhân, đây là đang chê người nào bẩn? Lại còn soi mói ai chứ?
Lý tổng đang muốn mở miệng đáp trả, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh bèn vội vàng đứng lên hoà giải, "Ha ha ha, Lý tổng đừng suy nghĩ nhiều, Chí Thanh không có ý gì khác, không phải người ta thường nói thanh niên nói chuyện tương đối thẳng thắn sao, ngài cũng đừng để trong lòng."
Lý tổng tuy là đầy bụng lửa giận, nhưng vì ngại thân phận của Trần Chí Thanh nên cũng chỉ đành theo bậc thang đi xuống, hắn thu hồi sắc mặt tức giận, mất tự nhiên cười cười, "Nghiêm tổng sao vậy, tôi già rồi, đương nhiên sẽ không tính toán với lớp trẻ, chỉ là nói cho cùng nơi đây cũng là Bắc Kinh, có thể sẽ khác với Thượng Hải, Trần tổng về sau muốn kinh doanh ở Bắc Kinh, cái tính khí này vẫn là nên kiềm chế đi."
Trần Chí Thanh nghe vậy, lạnh lùng cười một tiếng, cũng không tiếp lời.
Mắt thấy bầu không khí vừa mới nóng lên đã lại hạ xuống mức đóng băng, Lý tổng hừ lạnh một tiếng, đang muốn nổi giận thì Tiêu Lâm ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy, cầm lấy bình rượu Mao Đài* trước mặt, rót đầy hai ly của mình và Lý tổng cười nói: "Lý tổng, tôi mời ngài một ly."
* Rượu Mao ĐàiCậu vừa dứt lời, Trần Chí Thanh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh đạm dừng lại vài giây trên gò má tái nhợt của cậu, sau đó mới thu về.