Trong ký túc xá 405, lúc thiếu niên kia đang nói bí mật của Mạnh Tình.
Sau khi nghe xong, Tống Minh Lượng nâng bước chân nặng nề rời đi. Cậu ta đi xuống tầng, đi về phía phòng 304.
Nơi đó có một người, ba của cậu ta - Tống Cường.
Vừa nghĩ đến ông ta ở đó, máu cả người cậu ta lập tức hưng phấn kích động.
Rất kỳ quái, trước kia cậu ta không giống như vậy, trước kia cậu ta không muốn tới gần Tống Cường, thậm chí sợ hãi nhìn thấy ông ta, tìm mọi cách tránh né ông ta.
Cụ thể, cậu ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào.
Chỉ nhớ rằng, lúc còn rất nhỏ, Tống Cường qua lại giữa một đám bạn bè thân thích chẳng ra làm sao, nhưng yêu cầu đối với cậu ta đặc biệt nghiêm khắc, động chút là đánh chửi.
Ông ta hy vọng cậu ta có thể dùng mỗi giây mỗi phút để học tập, ông ta hy vọng cậu ta đừng ra ngoài chơi bậy, đừng kết bạn hư.
Khi mới học tiểu học, có một lần cậu ta dẫn theo ba bạn cùng lớp tới nhà chơi. Công việc của Tống Cường không thuận lợi, ông ta mỏi mệt lết về nhà, thấy bọn họ đang ở trong nhà chơi đùa, nổi giận đùng đùng đuổi bạn cùng lớp của cậu ta đi, còn hung hăng đánh cậu ta một trận.
Cậu ta vĩnh viễn nhớ rõ lúc ấy bạn cùng lớp sợ hãi, khϊếp đảm và đồng tình nhìn về phía cậu ta, cũng nhớ rõ cơn nóng rát đau đớn khi roi da đánh lên người cậu ta.
Từ đó về sau, không còn bạn học nào dám đến nhà của cậu ta chơi nữa, thậm chí ở trường cũng không có bạn học nào chơi với cậu ta, càng ngày càng nhiều bạn học bàn tán sau lưng cậu ta.
Đương nhiên, cậu ta cũng sẽ không mời bạn học tới nhà chơi lần nào nữa, không bao giờ, vĩnh viễn.
Cậu ta nhốt chính mình trong căn phòng nhỏ hẹp kia, tất cả thời gian đều dành cho việc học, lần lượt vượt qua những trận đánh, càng ngày càng trầm mặc quái gở, càng ngày càng sợ Tống Cường, đánh đến đáy lòng kháng cự đối mặt với ông ta.
Sắp đến giờ Tống Cường tan làm, nếu cậu ta muốn đi nhà vệ sinh, cậu ta sẽ mở một khe cửa trước, dán ở kẹt cửa xem Tống Cường có trở về hay không.
Phát hiện Tống Cường không trở về, cậu ta mới có thể vội vàng đi vệ sinh. Đi vệ sinh xong, cậu ta vẫn sẽ như cũ, lén nhìn qua kẹt cửa nhà vệ sinh xem Tống Cường có trở về hay không, nếu không may, Tống Cường đã trở lại thì cậu ta cứ ngồi mãi ở nhà vệ sinh, chờ ông ta rời khỏi phòng khách, cậu ta mới đi ra ngoài.
Có đôi khi Tống Cường phát hiện cậu ta cứ ngồi mãi ở nhà vệ sinh thì sẽ đá then cửa mắng cậu ta một trận, hay đánh một trận cũng có.
Ông ta cho rằng cậu ta trốn ở nhà vệ sinh là đang lười biếng, giống như một số đồng nghiệp kia của ông ta. Kỳ thật, cậu ta chỉ không muốn đối mặt với ông ta thôi.
Cậu ta đã tới trình độ này.
Cậu ta thường xuyên ở kẹt cửa trong căn phòng nhỏ kia xem Tống Cường có ở đây không, xem ông ta đang làm cái gì, chỉ kháng cự đối mặt với ông ta, nếu không biết ông ta đang làm gì thì sẽ không an tâm.
Căn phòng nhỏ kia giống một cái ngục giam, khiến cậu ta ngày càng quái gở âm u, nhưng nó cũng là nơi an toàn để cậu ta tránh né quái vật, cái khe hở nhỏ hẹp kia, chính là con đường an toàn nhất kết nối cậu ta với thế giới bên ngoài, cậu ta sợ hãi, nhưng lại khát vọng.
Sau đó, Tống Cường dựa vào cái miệng kia, dựa vào nịnh nọt, cuối cùng lên làm một lãnh đạo nhỏ, tăng thêm chút tiền lương, cuộc sống của nhà bọn họ thay đổi một ít, cuối cùng ông ta đã có chút mặt mũi trước họ hàng.
Cũng chính từ đó, ông ta bắt đầu có ý kiến khác với cậu ta. Ông ta cảm thấy cậu ta không biết nói chuyện, cảm thấy cậu ta không đủ hoạt bát hướng ngoại, sau này không có tiền đồ. Mỗi lần khi ở trên bàn cơm của họ hàng hay đồng nghiệp của ông ta đến nhà ăn cơm, ông ta đều sẽ bắt cậu kính rượu và nói lời hay ý đẹp, cũng nói cậu vô dụng trước mặt mọi người.
Bởi vì ông ta từng trải, ở trong sự từng trải nông cạn của ông ta, người chỉ có bạn bè có nhân mạch, biết nói chuyện mới làm được việc, sẽ được lòng của cấp trên, mới có tiền đồ. Bằng không dù cậu ta học giỏi, thi đậu trường đại học tốt cũng là uổng phí.
Có chuyện gì đó rất nực cười phải không? Tống Minh Lượng cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất trên đời. Khi cậu ta còn nhỏ thì đuổi bạn của cậu ta đi, với cậu ta thì động chút là đánh chửi, bắt cậu ta làm một bé ngoan nghe lời không phiền phức chăm chỉ học tập, sau lại, ghét bỏ cậu ta không hoạt bát không biết nói chuyện không biết nhiệt tình lấy lòng người khác.
Ông ta nói ông ta đặt cái tên Tống Minh Lượng cho cậu ta, chính là hy vọng cậu ta làm một người tỏa sáng lóa mắt mọi người.
Nhưng, cậu ta không làm được.
Cậu ta trở thành một người không được tỏa sáng như Lận Tường.
Cũng không thể làm một người bình thường được, giống như kiểu Mạnh Thiên Hữu, người có khuyết điểm không nhận được sự yêu thích của mọi người, nhưng bởi vì có được một người mẹ quá yêu thương cậu ta mà tự tin thể hiện.
Càng trở thành không được, kiểu người mà cậu ta thấy kỳ quái nhất kỳ vọng nhất như Hạ Bạch, cổ quái, cũng không thích nói chuyện, nhưng có hai người vô điều kiện mà che chở cậu, an tĩnh mà hấp dẫn tầm mắt của mọi người, khiến mọi người vô thức đặt sự chú ý lên người cậu.
Cậu ta gọi là Tống Minh Lượng, cậu ta không tỏa sáng.
Cậu ta là một kẻ âm u trốn trong một căn phòng nhỏ hẹp, thật cẩn thận nhìn trộm con quái vật đáng sợ khổng lồ trong tuổi thơ ấu của cậu ta, sớm đã dần tự ti, quái gở, tối tăm, u ám.
Tựa như lúc này, mỗi tế bào trên người cậu ta đều đang giống như miệng của ma quỷ kêu gào, muốn giống như còn nhỏ, lén nhìn xem Tống Cường đangở đâu, nhìn thử Tống Cường đang làm gì, về sau thì lại càng muốn biết Tống Cường đang suy nghĩ gì, muốn đi sâu hơn để hiểu biết Tống Cường.
Như vậy cậu ta mới có thể an tâm, an tâm đắm chìm trong căn phòng nhỏ tối đen ở nội tâm kia.
Tống Minh Lượng từng bước tới gần Tống Cường, cậu ta nhìn cái miệng của Tống Cường, chắc là ông ta đang nói cái gì đó, cậu ta không nghe được, trong lòng cậu ta âm thầm đánh trống reo hò khi tới gần ông ta, gần thêm chút nữa, thấy rõ ràng thêm chút nữa, nhìn đến nơi càng sâu hơn.
Triệt để thấy rõ, giống như trong góc nhìn chật hẹp trước đây.