Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 13: Học viện Y Hòa Bình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chưa từng nghiêm túc nhìn qua nên Hạ Bạch không biết ánh mắt ngày thường của Tống Minh Lượng là như thế nào.

Trực giác của cậu là không phải như thế này. Có lẽ đôi mắt kia sẽ âm trầm u ám, nhưng sẽ không điên cuồng như vậy, điên cuồng im lặng mà cười, khiến cả hàm răng của cậu ta đều lộ ra bên ngoài.

Điều khiến cậu cảm thấy Tống Minh Lượng không bình thường nhất chính là bàn tay trên cẳng chân của cậu kia, lạnh lẽo dính nhớp, không phải độ ấm mà người bình thường nên có.

Hạ Bạch nhắm hai mắt lại, cố không nhúc nhích.

Không biết bây giờ là mấy giờ đêm, toàn bộ ký túc xá ngoại trừ tiếng hít thở, thì không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Nghe tiếng hít thở, hai người khác suốt đêm hôm qua không ngủ đã ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ rất sâu.

Cái tay trên cẳng chân kia trượt xuống phía dưới, một cổ khí lạnh lùa vào, cái chăn mùa hè trên người Hạ Bạch bị xốc lên.

Một trận tiếng sột soạt, Hạ Bạch cảm thấy Tống Minh Lượng chui vào chăn của cậu, đang trong chăn của cậu bò về phía trước, nói là bò, không bằng nói là lúc nhúc.

Khi bò đến chính giữa, cậu ta dừng lại.

Hạ Bạch cảm thấy trên eo có một mảnh lạnh lẽo, Tống Minh Lượng duỗi tay vào eo của cậu.

Cậu cuốn chăn trở người, chăn tuột xuống từ trên người Tống Minh Lượng. Hạ Bạch nghiêng người vẫn không nhúc nhích, hơi rũ mắt bảo trì hô hấp vững vàng, cậu có thể cảm nhận được Tống Minh Lượng đã khom người ghé vào cạnh cậu, có lẽ là đang nhìn chằm chằm cậu.

Âm lãnh, hơi thở mang theo mùi tanh của nước ở ngay bên tai Hạ Bạch, phẩy ngã lông tơ rất nhỏ trên gương mặt của cậu.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tống Minh Lượng cũng đi xuống.

Hạ Bạch vẫn không nhúc nhích, khóe mắt luôn dừng ở cuối thang giường.

Năm phút sau, một cái đầu chậm rãi trồi lên.

Tóc của Tống Minh Lượng rất nhiều, tóc vừa đen vừa dày, rất bồng, hơi dài, lúc trồi ra như vậy thì giống như một quả bóng màu đen, nhưng hai mắt của cậu ta rất sáng, nửa che ở tóc mái dày phát ra ánh sáng yếu ớt, lặng yên không một tiếng động mà nhìn trộm con mồi trong đêm khuya .

Người trên giường vừa động không đúng, nghiêng người mặt hướng tường đưa lưng về phía ký túc xá.

Quả đầu kia lại chìm xuống.

Sau khi Hạ Bạch cảm nhận được Tống Minh Lượng thật sự rời đi thì mới từ nghiêng người biến thành nằm thẳng, cậu vẫn hơi rũ mắt như cũ, chỉ dùng khóe mắt đảo qua ký túc xá.

Tống Minh Lượng đi đến đối diện.

Hai tay cậu ta bám trên lan can giường của Ôn Đông, nhìn chằm chằm đầu của Ôn Đông.

Tầm mắt của Hạ Bạch quét không đến phía dưới, không biết cậu ta đứng lơ lửng trên không trung hay là dẫm lên ghế, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đen xì của cậu ta dựa sát giường của Ôn Đông.

Chớp chớp mắt, một lát sau nhìn lại, Tống Minh Lượng đã đến chỗ giường của Mạnh Thiên Hữu.

Có lẽ là vì tiện cho hành động nhanh chóng, lúc ngủ Mạnh Thiên Hữu không cởi giày, hai chân bỏ thõng ở lối leo thang.

Tống Minh Lượng đứng ở trên thang leo, nhìn chằm chằm giày của Mạnh Thiên Hữu, sáp lại vô cùng gần, xem đến thực chuyên chú thực hưng phấn, giống như có thể xuyên qua miệng giày rộng cùng với dây giày rời rạc, nhìn đến bên trong giày, bên trong có thứ gì đó đang hấp dẫn cậu ta.

Có thể là dựa gần quá, trong lúc ngủ mơ Mạnh Thiên Hữu cảm giác được cái gì đó, chân cử động một chút.

Lúc này Tống Minh Lượng mới thu lại ánh mắt nhìn trộm, giống y như ở trên giường của Hạ Bạch, chậm rãi bò lên giường của Mạnh Thiên Hữu, nửa nằm trên người Mạnh Thiên Hữu, từng chút một sáp lại, xốc một góc chăn mỏng trên người Mạnh Thiên Hữu lên, xốc ra một cái cửa hang.

Cậu ta khom người, đầu ghé vào cửa hang, nhìn vào bên trong.

Trong bóng tối, bóng đen kia không biết vì cái gì mà run vài cái, tay cậu ta duỗi vào từ cái cửa hang kia.

“Khụ khụ!”

Người giường số một không biết có phải cảm lạnh hay không, bắt đầu ho khan.

Tiếng ho khan này không làm những người suốt đêm qua không ngủ bừng tỉnh, nhưng đã khiến cho bóng đen đang ghé vào giường số bốn kia dừng lại.

Bóng đen kia không hề động đậy, quay đầu nhìn về phía người trên giường số một. Ký túc xá một mảnh tối đen, ánh sáng duy nhất là hai con mắt, giống như chút ánh sáng mượn từ mắt mèo trong đêm tối, sáng đến đột ngột mà quỷ dị.

Tống Minh Lượng không tiếp tục hành động nữa, cậu ta lặng yên không một tiếng động trở về giường của chính mình.

Thời gian còn lại của ban đêm, Hạ Bạch chỉ cần hơi mở mắt một chút là có thể quét đến khe hở phía dưới chăn giường số 3, lộ ra hai cột sáng yếu ớt.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lận Tường tới tìm Hạ Bạch cùng đi ăn sáng, cậu ấy kinh ngạc nhìn cậu: “Hạ Bạch, tối hôm qua cậu ngủ không được đấy à?”

Theo hiểu biết của cậu ấy với Hạ Bạch, có hai việc với cậu mà nói là sét đánh cũng không động, đó là ăn cơm và ngủ, cái gì cũng không thể ảnh hưởng được.

Ba người khác trong ký túc xá đều ở đây, Tống Minh Lượng ngồi ngay trên cái ghế phía sau Hạ Bạch. Hạ Bạch ho khan hai tiếng, nói: “Hình như có hơi cảm lạnh, không chỉ ho khan, còn có hơi tiêu chảy, mình muốn đi vệ sinh.”

Lận Tường nhìn đến cửa nhà vệ sinh đóng chặt, hình như Mạnh Thiên Hữu ở bên trong. Cậu ấy nói: “Chỗ nhà ăn có nhà vệ sinh, tôi đến đó cùng cậu trước ha?”

Hạ Bạch gật đầu: “Là có hơi gấp.”

Lận Tường nói một tiếng với ba người: “Bọn tôi đi nhà ăn trước, gặp ở nhà ăn.”

Hai người đi tới cửa, vừa lúc nhìn thấy Hoa Hạo Minh qua đây, Lận Tường nói với anh ta: “Anh, Hạ Bạch tiêu chảy, em dẫn cậu ấy đến nhà vệ sinh ở nhà ăn.”

Hoa Hạo Minh nhìn thoáng qua Hạ Bạch: “Vội đi ỉa thì đến nhà ăn làm cái gì, nói không chừng nhà vệ sinh ở chỗ nhà ăn còn phải xếp hàng, hiện giờ ký túc xá của chúng tôi không có ai, đi đến ký túc xá của chúng tôi đi.”

Lận Tường: “Ôi? Đúng hén!”

Hai người dẫn Hạ Bạch tới phòng 304 cùng tầng.

Vào ký túc xá Hoa Hạo Minh trực tiếp hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Lận Tường: “Hả?”

Hạ Bạch không hỏi sao Hoa Hạo Minh thấy được, thời gian không nhiều lắm, cậu trực tiếp kể chuyện tối hôm qua cho hai người.

Lận Tường cau mày: “Tống Minh Lượng bị ảnh hưởng rồi, nhưng đến tột cùng cậu ta đã xảy ra chuyện gì mới được chứ?”

Bây giờ hai người cũng không thể cho cậu ấy đáp án, cậu ấy tự phát tán tư duy bắt đầu suy tư: “Ngày hôm qua Ôn Đông nói đến vấn đề học viện y cung cấp thầy Đại Thể, còn nói có thể là trường học chế tạo ra nhiều thầy Đại Thể. Tống Minh Lượng lại nói cậu ta không xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta biến thành như vậy… Tôi biết rồi! Có thể là loại này không?”

Hoa Hạo Minh rất phối hợp hỏi: “Loại nào?”

Lận Tường kích động nói: “Nhà xác có nguồn lây nhiễm, có thể là giáo sư nào đó nghiên cứu cái gì kỳ lạ, cái thứ này sẽ khiến người tiếp xúc chậm rãi từ người sống sờ sờ biến thành quỷ thi, trở thành thầy Đại Thể trên bàn thí nghiệm, thậm chí có khả năng lúc bọn họ đang bị giải phẫu thì vẫn còn ý thức! Cho nên bản thân Tống Minh Lượng cảm thấy không xảy ra chuyện gì, kỳ thật cậu ta đã bị lây nhiễm, sắp biến thành quỷ thi rồi!”

Sức tưởng tượng của cậu ấy vẫn luôn tốt như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »