Quyển 1-Chương 12: Học viện Y Hòa Bình

Đôi tay trắng lạnh của Hạ Bạch, cùng cảm giác cậu cho người khác không giống nhau, rung động xương ngón tay rất mạnh. Theo lời nói của giáo sư Lưu, đôi tay kia chậm rãi di chuyển trên người xác chết, bàn tay trắng lạnh đến mức mạch máu phát tím, cùng với khối xác chết nâu thẫm khô khốc hình thành tương phản mãnh liệt, kí©h thí©ɧ hai mắt người xem.

Đôi tay kia luôn có thể tìm ra mỗi một khối cơ một cách chính xác nhất, làm người ta không khỏi tưởng tượng, nếu trong tay cậu cầm dao phẫu thuật, nhất định có thể chính xác lưu loát mà cắt cơ thể người, xương cốt chia lìa, nhưng trên thực tế, khi đôi tay kia di chuyển ở trên xác chết, như người yêu khẽ vuốt, dịu dàng lại hữu lực.

Lận Tường xem mà trợn tròn mắt.

Hoa Hạo Minh nghĩ thầm, lần này chắc cậu ấy ý thức được chút gì đó.

Kết quả lại nghe thấy Lận Tường lẩm bẩm: “Cậu ấy thế mà nhớ được, Hạ Bạch thật là lợi hại!”

Hoa Hạo Minh: “…”

Giáo sư Lưu càng xem càng vừa lòng, cuối cùng sau khi dừng kiểm tra, ông ấy nói với Hạ Bạch: “Bạn học Hạ Bạch giỏi quá.”

Vẻ mặt vui vẻ của Hạ Bạch tỏa sáng: “Cảm ơn thầy, em còn có thể tiếp tục.”

“Không cần nữa, tôi có thể nhìn ra em nắm vững toàn bộ kiến thức rồi.” Giáo sư Lưu hỏi ngược lại: “Cảm thấy thế nào?”

Hai khóa sinh viên này bởi vì cái truyền thuyết vườn trường kia, một đám đều vô cùng bài xích tiết thực nghiệm giải phẫu, cho dù trên lớp đã đυ.ng tới tiêu bản cơ thể người nhưng có lẽ đại não đều đang chống đối làm việc.

Thật vất vả gặp được một người như Hạ Bạch, say mê y học, không sợ truyền thuyết. Giáo sư Lưu muốn cậu nói ra cảm nhận, nhằm đánh tan nỗi sợ hãi trong đáy lòng của mọi người.

Hạ Bạch rất phối hợp mà nói ra, vừa rồi trong mắt còn tràn ngập ý cười, nổi lên một chút bi thương và sa sút: “Ông ấy thực cô đơn.”

“…?”

Đến cả giáo sư cũng ngơ ra: “Cái gì? Ai cô đơn?”

“Thầy Đại Thể thực cô đơn. Lúc ông ấy qua đời, Tử Thần tới, nhưng Tử Thần chỉ tới trong ngắn ngủi, mang linh hồn của ông ấy đi. Sau đó, cũng có người khác và những thứ khác tới, phách của ông ấy cũng mất rồi, chỉ còn mỗi xác của ông ấy, suốt ngày ngâm trong formalin không thấy ánh mặt trời.”

“…”

Mặt Hạ Bạch lộ vẻ đau buồn: “Ông ấy thực cô đơn, ông ấy cần một ngôi nhà.”

“……”

Hoa Hạo Minh cảm thấy nửa câu sau có hơi quen tai, anh có chút nghe không nổi.

Lận Tường sợ ngây người, lẩm bẩm nói: “Hạ Bạch thật sự quá tốt bụng, đến cả xác chết cũng có thể đồng cảm.”

Hoa Hạo Minh: “…”

Con mẹ nó cậu cũng không phải người bình thường!

Giáo sư Lưu đang không biết nên tiếp lời Hạ Bạch như thế nào, nghe thấy Lận Tường cảm khái thì vội nói: “Đúng vậy, bạn học Hạ Bạch thực tốt bụng, y giả nhân tâm*, về sau nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt.”

*Tấm lòng nhân hậu của người làm ngành y

Hoa Hạo Minh: “…”

Bác sĩ tốt cái gì, bệnh viện nào dám muốn cậu chính là không cần nhà xác.

Bởi vì nguyên nhân ai cũng biết, tiết giải phẫu dài dòng này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Sau khi tan học, ánh mắt mọi người nhìn Hạ Bạch đều rất kỳ quái, mang theo hoài nghi cùng săm soi.

Ôn Đông có hơi ê răng, cảm nhận được áp lực khủng bố đến từ bạn cùng phòng: “Hạ Bạch, cậu tích cực thật đó, ở trong trò chơi cũng nghiêm túc học tập à?”

Hạ Bạch gật đầu.

Ôn Thu nhìn chằm chằm cậu vài giây, nói: “Nếu cậu muốn học tập như vậy, về sau tiết giải phẫu có thể tích cực chút.”

Một số người: “Đúng đúng đúng!”

Hạ Bạch tích cực gật đầu.

Mạnh Thiên Hữu nhìn không nổi, cậu ta nói: “Chúng ta có cần thảo luận một chút manh mối có thể đạt được từ tiết giải phẫu không?”

Nói thì như vậy, bây giờ cậu ta vừa nghĩ, trong đầu cũng toàn là hình ảnh đôi bàn tay của Hạ Bạch vuốt ve trên tiêu bản cơ thể người, nỗ lực một lúc lâu, mới tìm được một điểm đáng ngờ: “Miệng của thầy Đại Thể bị khâu lại, tôi chưa từng nghe qua tiêu bản cơ thể người phải khâu miệng như vậy.”

“Tôi biết, tôi biết.” Tống Cường nói: “Trước kia tôi đến nông thôn, nghe người ta nói người bị hại chết, phải bỏ thứ gì đó vào trong miệng, còn phải khâu miệng lại, phòng ngừa bọn họ xuống địa ngục cáo trạng với Diêm Vương.”

Mạnh Thiên Hữu: “Chú à, học viện Y chúng cháu là nơi giảng dạy khoa học, những lời quỷ do phụ nữ nông thôn nói thì bỏ đi.”

“Đều cuốn vào trò chơi kinh dị còn khoa học gì nữa, cậu dùng khoa học giải thích một chút tình huống hiện giờ của chúng ta xem?” Lận Tường oán thẳng.

Mạnh Thiên Hữu: “… Cậu cố ý gây khó dễ cho tôi có đúng không?”

Ôn Đông nói: “Trái lại tôi cảm thấy chúng ta nên mở rộng lối tư duy, không nên trực tiếp phủ nhận khả năng mà chú Tống nói.”

“Cái học viện Y này nhỏ như vậy, tiết giải phẫu lại sắp xếp thường xuyên, nơi nào cung cấp được nhiều thầy Đại Thể như thế? Mọi người nói xem nguồn gốc của thầy Đại Thể có vấn đề hay không? Cho nên phải mới khâu miệng lại?”

Lận Tường rất phối hợp với lời nói của Ôn Đông, cậu ấy lập tức bắt đầu mở rộng lối tư duy: “Khâu miệng là không cho mở miệng, vậy người làm ác chính là trường học? Là trường học gϊếŧ người làm thành thầy Đại Thể? Gϊếŧ chính là sinh viên hoặc giáo viên của trường?”

Hoa Hạo Minh từ một góc độ khác đưa ra khả năng: “Ăn trộm xác chết, buôn bán phi pháp?”

Nói xong anh ta nhìn thoáng qua Hạ Bạch.

Hạ Bạch mờ mịt. Cậu đang ngửi tay chính mình, sau khi học xong, cậu cởi găng tay ra, nhưng vẫn chưa đi rửa tay, giống như không nỡ rửa mất mùi hương.

“…”

Bọn họ đã thảo luận suốt chặng đường, mãi đến khi trở lại ký túc xá cũng chưa thảo luận ra được cái gì.

Lận Tường: “Vậy tối nay chúng ta vẫn phải đi nhà xác tìm manh mối à?”

Nói thật, rất nhiều người không muốn đi, chiều nay khi đi vào, bản năng của bọn họ đã nhận ra nguy hiểm, khủng bố đến tim đều có thể nổi da gà. Hơn nữa tối hôm qua bọn họ không ngủ, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ, đi đường đều choáng váng.

Ôn Đông nói: “Tối nay chúng ta còn có tiết, ký túc xá còn tắt đèn, hay là đêm nay đi ngủ sớm một chút, tối mai không có tiết hẵng đi?”

Đề nghị này được rất nhiều người ủng hộ, bây giờ một đám người bọn họ điều sắp chịu đựng không nổi nữa. Vì thế tối nay bọn họ học xong liền trở về ký túc xá.

Hạ Bạch vẫn rất tích cực ngủ, ba người buồn ngủ nhất còn chống đỡ không ngủ thì cậu đã ngủ rồi.

Ban đêm của học viện Y vẫn rất ẩm ướt, hơi ẩm ẩn ẩn tản ra mùi tanh. Hạ Bạch trong giấc ngủ mơ hiểu được, hơi ẩm ở nơi này giống với mùi của tòa nhà thực nghiệm và hồ nhân tạo, như tảo xanh nào đó ở đáy hồ, lại như động vật nào đó ở trong nước.

Hơi ẩm càng ngày càng dính nhớp, càng ngày càng âm lãnh, dính ở trên đùi như bàn tay lạnh lẽo của một con quỷ chạm vào.

Hạ Bạch mở mắt ra.

Một bóng đen đang nằm bò trên giường của cậu, dựa sát vào cậu.

Rèm cửa lại bị Ôn Đông kéo sang một bên, trong ký túc xá là một mảnh tối om, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng bóng đen, trong mắt toát ra ánh sáng cùng với hàm răng trắng lộ ra khi há miệng.

Kỳ thật Hạ Bạch không có nhìn kỹ đôi mắt của Tống Minh Lượng trông như thế nào, phần lớn thời gian cậu ta đều hơi rũ đầu, hơn nữa có tóc mái dày che đậy.

Lúc này, khoảng cách gần như vậy, tóc mái bị cọ sang một bên, cậu mới thấy rõ đôi mắt hẹp dài u ám của Tống Minh Lượng, sự kích động bên trong cùng ánh sáng hưng phấn điên cuồng, ánh sáng trong bóng tối chiếu đến hàm răng trắng đều như tuyết.

***Thấy hay thì cmt hoặc đề cử ủng hộ team tụi mình nhé>