Lúc Hạ Bạch cũng chuẩn bị ăn cơm thì nhìn thấy Hoa Hạo Minh ngẩng đầu ngó cậu một cái, không biết vì cái gì lại bằng lòng nói nữa.
“Có thể có đạo cụ phòng ngự ngăn cản tấn công, vũ khí tấn công uy lực cường đại, còn có kỹ năng linh hồn cực kỳ hiếm.” Hoa Hạo Minh nói.
Có lẽ từ khi sinh ra thì các nam sinh đã rất ham thích những loại vũ khí, Lận Tường nghe xong nháy mắt động lòng, chờ mong mà nhìn anh ta.
Nhưng Hoa Hạo Minh nói những điều này, không phải là muốn giảng kỹ càng tỉ mỉ vũ khí với họ, anh ta nhắc nhở họ: “Chú ý chị em Ôn Thu và Ôn Đông một chút.”
“Vì sao?” Lận Tường quay đầu hỏi Hạ Bạch: “Hạ Bạch, tối hôm qua Ôn Đông có gì lạ thường không?”
Hạ Bạch ngẫm nghĩ: “Bởi vì trong bọn họ có thể cũng có người chơi lâu năm từng vào trò chơi phải không?”
Hoa Hạo Minh gật đầu: “Phải.”
Lận Tường kinh ngạc nói: “Hạ Bạch, sao cậu nhìn ra được vậy?”
“Tôi đoán.” Hạ Bạch cắn củ cải rồi hút một ngụm cháo nhỏ, chậm rãi nói cậu đoán như thế nào: “Ôn Thu liếc mắt một cái đã nhìn ra đồng hồ trên tay cậu trị giá mấy trăm vạn, tôi cũng nhìn không ra.”
“…” Lận Tường nghĩ thầm, cậu không nhìn ra không phải là bình thường sao, trước mười tám tuổi cậu cũng chưa từng lên mạng, mỗi lần trong lớp thảo luận cái gì, cậu đều như đang đi vào cõi tiên ấy.
“Giày Ôn Đông đi cùng một nhãn hiệu với giày trên chân của Mạnh Thiên Hữu, nhìn phản ứng của cậu ta, đồ của cậu ta hình như là thật.” Hạ Bạch không hiểu mấy nhãn hiệu này, chỉ có thể từ chút điểm ấy mà phỏng đoán: “Chắc trong nhà của Ôn Thu và Ôn Đông rất có tiền, ít nhất càng có tiền hơn cái loại người giả bộ có tiền như Mạnh Thiên Hữu.”
Lận Tường: “Đúng vậy, sau đó thì sao?”
Hạ Bạch nói: “Học viện Y Hòa Bình cho phép sinh viên trọ ở ngoài trường, chỉ cần ba mẹ đồng ý là được. Nhà bọn họ có tiền như vậy, vì sao còn muốn chen chung một phòng ký túc xá có điều kiện bình thường với ba nam sinh mà không thuê một phòng rộng rãi ở gần trường học để ở chứ?”
“Vì sao?”
“Có thể là vì trong bọn họ có người là người chơi, biết bây giờ trò chơi thường xuyên phủ xuống khắp nơi. Nếu người nhà không tiện đi học cùng, có bạn cùng phòng thì sẽ tương đối an toàn hơn, ít nhất khi trò chơi phủ xuống ký túc xá, có mấy bạn học có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Lận Tường: “Có lý! Vậy tôi cũng trọ trong trường, nhà của ba tôi ở gần trường sẽ bán hết!”
“…”
Hạ Bạch nghĩ thầm, quả nhiên nghèo khó vẫn hạn chế tư duy của cậu, kẻ có tiền không cần thuê nhà, là mua nhà.
Cậu nói tiếp: “Ôn Thu trong suốt hành trình, tuy rằng cũng căng thẳng, nhưng không hoảng loạn như những người khác.”
Lận Tường: “Quả thực, dường như cô ta không sợ hãi mấy.”
Cậu ấy kiêu ngạo nói: “Hạ Bạch, cậu thật thông minh, không hổ là hạng nhất của lớp tôi!”
Hoa Hạo Minh: “…”
Tên nhóc này là một kẻ thổi Hạ à? (Thích nịnh hót Hạ)
Hoa Hạo Minh nửa thử nửa giỡn nói với Hạ Bạch: “Tôi thấy cậu cũng không hoảng loạn, chẳng lẽ đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu tiến vào trò chơi à?”
“Đây là lần đầu tiên tôi tiến vào trò chơi, có hoảng loạn, nhưng hoảng loạn không thể ảnh hưởng tới việc ăn ngon ngủ tốt.” Nói xong cậu liền cúi đầu nghiêm túc húp cháo.
“…”
Lận Tường sợ Hoa Hạo Minh hiểu lầm Hạ Bạch nói dối, cậu ấy nói với anh ta: “Hạ Bạch là dạng như này, anh không biết thôi, Hạ Bạch cậu ấy á trước mười tám tuổi cũng chưa dùng điện thoại lên mạng lần nào, cậu ấy là người chưa bị internet ô nhiễm, vô dục vô cầu, tim không ngoại vật, có lẽ bởi vì như vậy nên cảm xúc dao động của cậu ấy rất thấp, không hiện trên mặt.”
Hoa Hạo Minh: “…”
Còn là một kẻ hộ Hạ bảo. (Bảo vệ Hạ như trân bảo)
“Dù sao, các cậu đề phòng bọn họ một chút là được.” Hoa Hạo Minh nói.
Lận Tường gật đầu liên tục: “Em biết rồi, là bởi vì trong bọn họ có thể có người chơi lâu năm, biết biểu hiện tốt trong trò chơi sẽ có khen thưởng trân quý, thời khắc mấu chốt sẽ ngáng chân có đúng không?”
Hoa Hạo Minh gật đầu: “Tiến vào trò chơi không phải là tiêm vắc-xin phòng bệnh, một lần thì có thể miễn dịch lâu dài, nơi trò chơi phủ xuống càng ngày càng nhiều, ai cũng không dám đảm bảo mình chỉ tiến vào trò chơi một lần, huống chi có một số người phải tiến vào trò chơi thường xuyên, khen thưởng của trò chơi sẽ càng quý giá.”
Lận Tường giống y như một đứa trẻ hay tò mò: “Vì sao có người phải tiến vào trò chơi thường xuyên?”
Hoa Hạo Minh nói: “Nếu chúng ta vượt ải thì có thể rời khỏi trò chơi, trò chơi ở học viện Y Hòa Bình cũng sẽ biến mất. Nếu chúng ta đều chết trong trò chơi, không ai có thể vượt ải, vậy trò chơi sẽ vẫn luôn tồn tại hơn nữa còn mở rộng phạm vi, nếu không phong tỏa, bất cứ ai tới ký túc xá của học viện Y Hòa Bình đều sẽ bị cuốn vào trò chơi.”
“Núi non sông lớn của chúng ta, đặc biệt như học viện y Hòa Bình, trường chuyên ngành đứng đầu trong nước, chẳng lẽ cứ luôn bị khóa như vậy sao?”
“Sẽ luôn có một nhóm người chơi giống như đội cảm tử, không ngừng tiến vào trò chơi, không ngừng giải khóa.”
Hai người đều sửng sốt.
Hạ Bạch nghĩ đến ảnh chụp ở trên bài post kia, cả người Hoa Hạo Minh đẫm máu xuất hiện ở thành phố Tuyền Quảng, có thể đoán sơ được anh ta thuộc bộ phận gì.
Hoa Hạo Minh dặn dò nói: “Tóm lại, đối mặt với sống chết và khen thưởng trong trò chơi, đừng tin tưởng lòng người, sau khi rời khỏi trò chơi… Cũng đừng tin tưởng một ai.”
Hai người gật đầu, bọn họ đã biết, trò chơi không chỉ có khủng bố mà còn tối tăm.
Giờ phút này bọn họ cũng biết được, hóa ra ở nơi bọn họ không biết, có một nhóm người vĩ đại như vậy.