Chương 8: Câu Hỏi Khó

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Chết tiệt.

Từ Thanh Xuyên thầm mắng.

Đêm Trắng quá nham hiểm, rõ ràng là không muốn để họ vượt qua bài kiểm tra dễ dàng mà.

Nét chữ trên giấy nguệch ngoạc, rối mù như mạng nhện.

Văn Sở Sở nhìn những vết đen lít nhít kia, muốn mở miệng nhưng lại chẳng nói nên lời được.

Ngay từ khi bắt đầu nghi thức, cô ta đã thấy bất ổn rồi.

Con ma đó đã có thể giơ tay cầm bút thì chắc hẳn cũng đang đứng cạnh bàn này, thế… nó đang ở đâu?

Đầu tiên là cảm giác lạnh toát từ lòng bàn chân, sau đó âm thầm lan ra khắp người, tựa như một mảnh băng, lại như bàn tay trẻ con mềm mại vuốt ve thần kinh của cô ta từng chút một.

Cuối cùng Văn Sở Sở cũng hiểu sao mình lại thấy lạnh như thế rồi.

Một lọn tóc dài rủ xuống bên gáy, nhẹ nhàng lướt qua cổ cô ta.

Nhưng rõ ràng cô ta cắt tóc ngắn mà.

Ba người ngồi quanh một cái bàn tròn, cách nhau rất gần, không có nhiều khe hở.

Bút Tiên không thể nào đứng hai bên trái phải của họ được, nghĩ tới đây, chỉ còn một khả năng thôi.

… Nó đang ở sau lưng cô ta.

Sát sau lưng cô ta, vươn tay ra từ bên cạnh, lòng bàn tay dán trên mu bàn tay cô ta, cầm lấy cây bút.

Cảm giác ớn lạnh bùng nổ trong đầu, Văn Sở Sở cắn chặt răng, ép mình không được hét lên.

Cây bút nước trong tay lắc qua lắc lại, vẽ tới vẽ lui, để lại những nét chữ lộn xộn trên giấy.

Một chữ lớn màu đen như lời nguyền rủa độc ác.

— “Chết” .

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo đến tột cùng.

Ác ma sau lưng toát ra hơi lạnh như băng, Văn Sở Sở không dám quay đầu lại, nhưng dù chỉ đưa lưng về phía nó cũng có thể cảm nhận được sát ý thâm độc.



Chữ “Chết” trên giấy càng lúc càng nhiều, sức nặng đè trên lưng cô ta cũng từ từ tăng lên, dần dần ép cô ta không thở nổi nữa.

Tối nay… chết chắc rồi.

Họ làm gì có sức chống cự lại.

Trong phòng lặng ngắt, chỉ còn tiếng xoẹt xoẹt của ngòi bút ma sát trên trang giấy, chợt, có người gọi cô ta: “Chịu thêm chút nữa nổi không?”

Văn Sở Sở ngẩng đầu lên, là Bạch Sương Hành.

Cô nhếch miệng nói: “Không buông tay ra là cô đã rất giỏi rồi. Nếu là tôi, chắc chắn đã bị hù sợ từ lâu.”

Văn Sở Sở bị tâng bốc tới mức hơi bối rối, có lẽ là vì ý thức được bên cạnh mình vẫn còn có người khác nên nỗi sợ tột đỉnh cũng nhạt đi một chút.

“Đêm Trắng sẽ không xuất hiện vấn đề trí mạng đâu.”

Bạch Sương Hành nói: “Vẫn còn cơ hội.”

Nói xong, cô giơ tay trái đang rảnh tới gần, mùi sữa tắm tươi mát tỏa theo.

Trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Bạch Sương Hành nắm lấy tay phải đang cầm bút của Văn Sở Sở.

Văn Sở Sở trợn tròn mắt: “Đợi đã —!”

Con ma kia đang nắm tay phải cô ta, Bạch Sương Hành làm thế…

Chẳng phải là đυ.ng thẳng vào nó rồi sao!

Tiếp xúc trực tiếp với hồn ma hơi ớn lạnh đấy.

Bạch Sương Hành không hề biến sắc, nháy mắt với cô ta: “Đừng sợ, chúng ta cứ hỏi nó tiếp đi.”

Văn Sở Sở kinh ngạc nhìn cô.

Được tay trái của cô nắm lấy, cảm giác lạnh thấu xương trên mu bàn tay lập tức giảm đi rất nhiều, thay vào đó là nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay thiếu nữ.

Nỗi tuyệt vọng khi một mình đối diện với ác ma lặng lẽ rút đi, cô ta hít vào một hơi thật sâu, gật đầu.

“Quy tắc mời Bút Tiên là nó phải trả lời câu hỏi chúng ta hỏi.”

Bạch Sương Hành cụp mắt xuống: “Đây là quy tắc, cũng là luật cứng, dù có là Bút Tiên cũng không được vi phạm.”

Nếu không tại sao đám cô hồn dã quỷ kia được mời tới lại phải ngoan ngoãn trả lời, nếu muốn ăn thịt người thì cứ ra tay đi chứ.



Sở dĩ phải ngoan ngoãn trả lời, rất có thể là vì nó bị quy tắc mời ma quản chế.

Từ Thanh Xuyên cũng tỉnh táo lại: “Nhưng dù có hỏi thì nó cũng có thể trả lời ngay lập tức...”

Sau đó tiếp tục tới gần họ.

Đợi đã.

Từ Thanh Xuyên chợt hiểu ra: “Thế còn số Pi? Nó không bao giờ đáp hết được!”

“Không được không được!”

Văn Sở Sở lắc đầu: “Chúng ta phải cầm bút mà! Nếu nó cứ viết mãi thì chúng ta cũng chịu khổ theo.”

Trong trò Bút Tiên, buông tay giữa chừng là điều tối kỵ.

Hỏi về số Pi là hại địch tám trăm mà mình cũng bị thương một nghìn, nếu để Bút Tiên viết thật lâu thật dài, họ cũng phải cầm bút cả đời, mãi mãi không thể kết thúc bài kiểm tra này được.

Thảo luận một lúc, cây bút nước lắc lư càng lúc càng nhanh.

Hơi lạnh thấu vào xương tủy, thấy có thứ gì đó sắp giãy giụa bổ ra, Từ Thanh Xuyên dè dặt hỏi một câu: “Bút Tiên, số thứ một trăm sau dấu phẩy của số Pi là gì?”

Không hề tạm dừng lại chút nào.

Ngòi bút khẽ động đậy, vẽ ra một chữ số màu đen: 9.

… Không phải là đáp án đấy chứ?!

Từ Thanh Xuyên phát điên.

Đối diện với câu hỏi điên khùng như thế mà thậm chí không cần suy nghĩ luôn à?

Tiếng lời dẫn không dừng lại mà trở nên chói tai hơn.

[Mọi chuyện đã tới nước này, cuối cùng mọi người cũng ý thức được một sự thật: Tất cả xong đời rồi.]

[Bút Tiên biết hết tất thảy mọi thứ trên đời. Mọi người đã chọc tới sự phẫn nộ trong linh hồn, lúc này đây, nó đang rục rịch tới cạnh mọi người —]

Nó nói một cách say sưa, kéo bầu không khí lên cao trào, nhưng câu cuối cùng chưa kịp thốt ra đã bị người khác cắt ngang không chút do dự.

Bạch Sương Hành đột nhiên lên tiếng: “Bút Tiên, cho hỏi cách chứng minh giả thuyết Goldbach*?”

(*) Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690-1764) nêu ra vào năm 1742. Giả thuyết phỏng đoán rằng: Mỗi số tự nhiên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố. Giả thuyết đã được chỉ ra là đúng tới 4×1018, nhưng vẫn chưa được chứng minh hoàn toàn.