Chương 6: Áp Đặt Đạo Đức

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

[Cách gặp ma]

[1. Mời Bút Tiên: Nửa đêm 12 giờ, tất cả cùng cầm một cây bút, đồng thanh đọc: “Bút Tiên Bút Tiên, mi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của mi. Nếu kiếp này có duyên, hãy vẽ ra giấy”.]

[2. Cúng bái: Bãi tha ma có nhiều linh hồn phiêu dạt. Nửa đêm 12 giờ, thắp nến trắng trong bãi tha ma, bày màn thầu bên cạnh, ma đói không có nhà sẽ tới ăn.

P.S: Nghĩa trang công cộng ở phía Bắc số 444, cách khoảng 500m.]

[3. Đi theo trăng: Nửa đêm 12 giờ, đứng ở chỗ hội tụ âm khí (bãi tha ma, nhà ma ám), đi tới phía mặt trăng 44 bước.]

“Sau khi hoàn thành thì tới gặp ta.”

Thầy Bách Lý nói: “Người đầu tiên trả lời đúng sẽ trở thành học trò chân truyền của ta. Nếu không còn chuyện gì khác, mời ba người quay về.”

Rõ ràng câu này là lệnh đuổi khách rồi, Từ Thanh Xuyên còn chưa kịp hiểu câu chữ trên tờ giấy đã nghe có người mở miệng: “Cho hỏi —”

Nghiêng đầu qua, quả nhiên là Bạch Sương Hành.

“Trên giấy chỉ viết cách gặp ma thôi, sau khi thấy chúng thì chúng tôi nên làm gì nữa?”

Cô nói: “Ví dụ như mục mời Bút Tiên đầu tiên, chúng tôi biết cách triệu hồi, nhưng còn tiễn đi thì sao? Cả mục cúng bái thứ hai nữa, hồn ma tới ăn uống có làm hại gì tới chúng tôi không? Nếu có thì chúng tôi phải ứng phó thế nào ạ?”

Bài kiểm tra chỉ yêu cầu “gặp ma”, nghe thì có vẻ dễ, nhưng chẳng ai biết hoàn thành cách ghi trên giấy xong họ sẽ phải làm gì.

Bạch Sương Hành lúc nào cũng bình tĩnh, sẽ không bỏ qua những chi tiết nhỏ trong thông tin.

Chẳng hiểu sao mà căn phòng lại im lặng trong vài giây.

“Tiễn Bút Tiên đi thì chỉ cần đặt câu hỏi, sau đó nói “Mời Bút Tiên về” với nó là được.”

Một lát sau, thầy Bách Lý nói: “Phương pháp ghi trên giấy không nguy hiểm, chỉ cần không chọc giận chúng thì không sợ bị trả thù đâu.”

Bạch Sương Hành lập tức bắt được keyword: “Chọc giận ư?”

Lần này, khoảng lặng trong phòng ngủ lại dài hơn.

Không chỉ có thầy Bách Lý, cả hệ thống số 056 đang lén nhìn trộm cũng hừ lạnh một tiếng.

Đây là cái bẫy đầu tiên của Đêm Trắng.

Trên giấy viết rõ là [Cách gặp ma], hầu hết mọi người đều nghiễm nhiên nghĩ những thứ này sẽ chỉ ảnh hưởng tới thị giác thôi.



Nhưng sự thật nào đơn giản tới vậy được.

Kết nối giữa âm với dương là điều cấm kỵ, khi người và ma không có ranh giới nào, người gặp ma, ma cũng có thể phát hiện ra con người.

Đây là một trò chơi chữ lợi dụng tư duy tâm lý bình thường, có rất nhiều người mắc lừa, từ đó nới lỏng cảnh giác, cuối cùng sẽ chết thảm.

Chủ nhà bên cạnh cửa gượng cười vài tiếng: “Đã là kiểm tra thì tôi nghĩ không thể đưa ra quá nhiều gợi ý được đâu.”

Bạch Sương Hành liếc hắn một cái.

Ngay lập tức, trong lòng 056 dâng lên dự cảm chẳng lành.

Nó nghĩ cô lại sắp bắt đầu nữa rồi.

Quả nhiên.

“Thầy có nói nội dung kiểm tra chỉ có “gặp ma” thôi, vậy nguy hiểm sau khi gặp ma cũng đâu thể để chúng tôi gánh được.”

Bạch Sương Hành hơi dừng lại, giọng điệu trở nên mềm mại hơn: “Hơn nữa, thầy Bách Lý trừ tà bắt ma nhiều năm thế rồi, chắc chắn sẽ không để chúng tôi rơi vào nguy hiểm một cách vô tội vạ chỉ vì một bài kiểm tra đâu, đúng không ạ?”

Thầy Bách Lý nặng nề ho mấy tiếng.

Mí mắt chủ nhà giần giật.

056: …

Trong bài kiểm tra đúng là chỉ yêu cầu “gặp ma” thôi, không bảo họ phải đối phó với hồn ma.

Đây vốn là bẫy ngôn từ, ai ngờ lại bị cắn ngược lại, trở thành lý do giúp Bạch Sương Hành xin thêm gợi ý.

Hơn nữa hình như câu cuối cùng của cô đang dùng cách thức giao tiếp cao cấp của loài người trong truyền thuyết —

Áp... áp đặt đạo đức ư?

Lời nói của cô hoàn toàn có cơ sở, không lý gì từ chối được.

Người nữ trong phòng cuối cùng cũng lên tiếng: “Giả vờ như không thấy, không được nhìn trực diện, cũng không được trả lời câu hỏi của chúng, đó là quy tắc để sống sót.”

Nói xong, ả ho khan vài tiếng tỏ vẻ đang bệnh: “Ta đang ốm nên cần phải nghỉ ngơi thêm. Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời về cho.”

*

Chủ nhân đã ra lệnh đuổi khách, đám Bạch Sương Hành đành phải tạm biệt.

Nhà này có rất nhiều phòng cho khách, trong thời gian kiểm tra, thầy Bách Lý sẽ cung cấp chỗ ở miễn phí.



Họ được xếp ở tầng 3, sau khi chủ nhà bỏ đi, cả ba tụ tập lại trong phòng Từ Thanh Xuyên để thảo luận.

“Kỳ lạ quá.”

Văn Sở Sở khó hiểu: “Cách gặp ma có rủi ro nhất định mà sao thầy Bách Lý lại không nói trước cho chúng ta biết chứ?”

“Theo thái độ của thầy ta, rõ ràng là đang giấu chúng ta gì đó.”

Từ Thanh Xuyên cũng không hiểu: “Làm vậy thì thầy ta sẽ được lợi gì chứ?”

“Đây chính là điểm gây nghi ngờ đấy.”

Bạch Sương Hành nhíu mày: “Mọi người thấy ba bài kiểm tra thế nào?”

“Tôi nghĩ cách thứ ba là đáng nghi nhất.”

Từ Thanh Xuyên nói: “Hầu hết mọi người đều biết Bút Tiên, ma đói ở bãi tha ma cũng rất mờ ám, còn về vụ “Bước 44 bước tới phía mặt trăng” thì tôi chưa từng nghe bao giờ.”

Văn Sở Sở lắc đầu: “Nhưng nếu chọn nó thì hơi lộ liễu quá. Nói không chừng cốt truyện sẽ đi theo hướng khác, Bút Tiên mới là tin đồn nhảm thì sao?”

Thành thật mà nói, dù đâu là thật đâu là giả cũng đều khiến cô ta thấy ớn lạnh sống lưng.

Thực ra lá gan của Văn Sở Sở không nhỏ, chỉ bị sợ ma thôi.

Sở dĩ hôm nay đi xem phim kinh dị là vì muốn đối diện với nỗi sợ để luyện gan một chút, ai ngờ lại rơi vào Đêm Trắng thế này.

Còn gì là đối diện với nỗi sợ nữa, giờ là nuốt chửng luôn rồi.

“Tôi thực sự không hiểu.”

Văn Sở Sở nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Đám người này không chịu tìm công việc đàng hoàng mà sao cứ phải tới xin làm học trò thiên sư gì chứ? Thế chẳng phải là đang đùa với mạng sống à?”

“Nhân vật chính không tìm đường chết thì còn gì là phim kinh dị nữa.”

Từ Thanh Xuyên nhướng mày: “Trong phim kinh dị bắt buộc phải làm những chuyện bất thường mà.”

Bạch Sương Hành rất tán thành: “Bắt buộc vào phải ở nhà nào có ma quỷ lộng hành.”

Văn Sở Sở hiểu ra: “Ban đêm phải hành động riêng lẻ, các cặp đôi phải chết hết.”

Motip chết tiệt này.

Cả ba không hẹn mà cùng lúc thở dài.