Chương 49: Ảo Giác

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Hành lang yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt xám xịt kéo dài cái bóng của mụ.

Bước chân của Bách Lý rất nhẹ, đạp vào sàn nhà ẩm ướt phát ra tiếng cộc cộc yếu ớt.

— Đợi đã.

Mụ đi tới một lúc rồi chợt khựng lại.

Sao… Sau khi tiếng bước chân của mụ vang lên lại còn một âm thanh khác theo sát phía sau vậy?

Âm thanh đó như có như không, dù rất nhẹ nhưng lần nào cũng như đạp vào màng nhĩ của mụ, như hình với bóng, chẳng thể tránh nổi.

Nghe kỹ lại, tiếng bước chân phát ra từ sau lưng mụ.

Mụ cứng đờ người lại, đột nhiên quay phắt đầu lại.

Không có ai hết.

Hành lang sau lưng trống rỗng, chỉ có sự im lặng kéo dài.

Chắc chắn là do thần kinh của mụ căng thẳng quá rồi.

Bách Lý cố gắng trấn an bản thân.

Giờ mụ đã cực kỳ yếu rồi, nếu Giang Miên vẫn chưa hồn phi phách tán mà kiên quyết tới báo thù, dù mụ có đánh cược tất cả sức bình sinh thì tối đa cũng chỉ có thể chết chung với nó, tuyệt đối không thể chiếm thế thượng phong được.

Nhưng Giang Miên không còn ở đây nữa. Mụ đã tự tay đốt bức tranh rồi, không thể sai được.

Sự bất an trong lòng vẫn chưa hết nhưng Bách Lý ép mình không được nghĩ tới nữa, sau đó cất bước đi tiếp tới trước.

Lần này, mụ nghe tiếng bước chân sau lưng rất rõ ràng.

Mụ lập tức quay đầu lại: “Ai?”

Vẫn chẳng ai trả lời.

Cảnh tượng lúc này cực kỳ quỷ dị, mụ tê cứng hết cả người, lúc đang định xoay người chạy trốn thì lại chợt nghe một tiếng khóc ỉ ôi.

Nghe giọng thì hẳn là một cô bé không lớn lắm.

Sao lại thế được?



Trong lòng mụ đều là sự kinh ngạc, trong trạng thái mệt bở hơi tai, tay trói gà không chặt, cuối cùng mụ cũng đã được nếm trải nỗi sợ lâu rồi không có.

Đó là giọng của Giang Miên.

Nhưng chẳng phải Giang Miên… đã hồn phi phách tán rồi sao?

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, từ âm lượng thấp tới mức không nghe thấy gì từ từ trở nên vang dội, chứa đựng sự đau khổ, tan nát cõi lòng và gào khóc.

Những âm thanh này tràn ngập trong tai mụ, từng chút từng chút xâm nhập vào bên trong, thẳng tới óc.

Đầu Bách Lý đau như búa bổ.

… Không được hoảng.

Kinh nghiệm nhiều năm không cho phép mụ hoảng sợ rồi bất cẩn, mụ ta vịn tường mà đứng, trên mặt toàn là vẻ mù mịt.

Quái lạ.

Khả năng của ác ma không giống nhau, có vài con có thể làm tê liệt tâm trí của con người, có vài con lại khiến người ta sinh ra ảo giác, chuyện này không có gì lạ hết.

Nhưng mà… Sao lúc này đây, mụ lại không phát hiện ra hơi thở của con ma nào hết vậy? Nếu thật sự là ác ma quấy phá, với thực lực của mụ thì phải phát hiện ra từ lâu rồi chứ!

Đầu óc rối bời, Bách Lý duy trì lý trí, từ từ bước vào căn phòng bên cạnh.

Mở cửa ra, một mùi bụi bặm xộc thẳng vào mặt.

Căn phòng không rộng lắm, ngăn nắp và trưng bày rất nhiều pháp khí trừ tà có tạo hình khác nhau.

Mụ cầm một cái gương bát quái lên, để cảnh giác nên cũng đảo mắt nhìn quanh một vòng.

Không có âm khí, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt hết, hẳn chuyện lạ khi nãy gặp phải là ảo giác do thần kinh suy nhược mà thôi.

Mụ ta thở ra một hơi nặng nề, đang tính đi tới trước thì bên tai lại chợt vang lên tiếng cười khe khẽ.

Rất trầm thấp, cứ như một cơn gió rùng rợn khiến mụ nổi hết cả da gà vậy.

Lúc mụ bình tĩnh lại, âm thanh đó cũng bất giác truyền tới sau lưng mụ, như dán chặt vào tai, cười đầy ác ý.

Bách Lý quay phắt người lại, vẫn chẳng có gì.

Là ảo giác ư?



Mụ hơi hoảng, nhìn xung quanh sau lưng mình một lúc lâu, sau khi xác nhận không có gì lạ mới thoáng an tâm rồi quay đầu lại.

— Không ngờ vừa quay đầu đã thấy một gương mặt ác ma máu me và dữ tợn!

Định luật thứ chín trong phim kinh dị, nếu quay đầu một lần chưa đủ thì hãy đợi tới lần thứ hai.

Đây là tình tiết kinh điển trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh, khi một người phát hiện tiếng động phía sau mà quay đầu lại không phát hiện gì đặc biệt, chắc chắn sẽ vô thức thả lỏng sự cảnh giác.

Nhưng chẳng ngờ ma đã tới ngay trước mặt mình, chỉ cần quay lại là sẽ đối diện ở khoảng cách gần với nó ngay.

Nhưng thân là nhân vật trong phim, tất nhiên Bách Lý sẽ không biết được quy luật này.

Hình ảnh đánh vào thị giác thực sự quá chấn động, dù là mụ cũng không kìm được mà liên tục lùi ra sau, hét thé lên.

Bách Lý không sợ ma, nhưng mà đó là trong tình huống có bùa và pháp khí hộ thân.

Giờ mụ chỉ còn nửa cái mạng, đến cả đi cũng khó chứ nói gì là đấu phép với ác ma chứ.

Với lại…

Mụ nhìn xuống cái gương bát quái đang cầm, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.

Mụ cầm pháp khí trừ tà, ác ma bình thường sẽ không thể tới gần được, nhưng tại sao… lại chẳng có tác dụng gì với thứ trước mặt vậy?

Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?!

Gương mặt gần sát bên nhếch miệng, nụ cười lạnh lẽo mà quỷ quyệt, dần dà máu thịt mơ hồ lặng lẽ ngưng tụ lại, hiện lên ngũ quan tái nhợt.

Là Giang Miên.

Bách Lý nhận ra gương mặt này, mới đây thôi, mụ đã tự tay kết thúc sinh mạng này mà.

Rõ ràng nó đã hồn phi phách tán rồi, sao lại… sao lại thế được chứ!

Thấy cô bé đang từ từ tới gần, Bách Lý đè nhịp tim đang đập loạn cào cào xuống, như túm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng mà cầm một thanh kiếm gỗ đào kế bên lên.

Đây là bảo vật tổ truyền của mụ, bách tà bất xâm, chỉ cần dùng nó ắt hẳn sẽ khống chế được con quỷ nhỏ không biết trời cao đất dày này ngay.

Cả người mụ run lên nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười đắc chí. Lúc Giang Miên đang dần tới gần, mụ nhanh tay giơ kiếm gỗ lên, chém xuống chẳng chút do dự.

Trả thù thì sao, oán linh lại làm sao nữa.

Đã nhiều năm thế rồi, mụ hiến tế hết đứa này tới đứa khác, lúc mới đầu đứa nào cũng liều mạng phản kháng hết, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn thuận lợi hiến cho thần linh, trở thành bàn đạp cho mụ hết hay sao?