Chương 42: Đốt

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Nhưng không ngờ…

Cảnh tượng máu thịt tung tóe như trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Chẳng biết vì nguyên nhân gì mà bàn tay đánh tới ngực Văn Sở Sở lại khựng lại giữa chừng.

Trên vai Văn Sở Sở, con thỏ bông bị Tống Thần Lộ ôm chặt đang lặng lẽ nhúc nhích hai lỗ tai.

Bạch Sương Hành chợt thấy có điềm.

Đây là…

Bàn tay đầy sát khí đột nhiên tan biến, Văn Sở Sở ngây người ra trong khoảnh khắc rồi chợt tỉnh táo lại, cảm thấy có vài giọt chất lỏng ấm áp nhỏ xuống cổ mình.

Cô ta quay đầu lại, nhìn tới phía Tống Thần Lộ.

“Là… Là bà nội.”

Rõ ràng tất cả những gì xảy ra ở đây đã vượt khỏi phạm trù “nhà ma”, dù Tống Thần Lộ còn nhỏ nhưng chắc chắn cũng đoán ra được vài phần sự thật rồi.

Cô bé là đứa trẻ ngoan nên dù trên đường sợ muốn chết vẫn luôn cắn răng nén nước mắt, cố gắng không để cho các anh chị phân tâm.

Cho tới lúc này, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được nữa, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

Mỗi hồn ma đều có phạm vi hoạt động riêng của mình, một khi rời khỏi cõi riêng sẽ bị cắn ngược lại rất dữ dội.

Bắt đầu từ cái tai lông, trên người thỏ bông vỡ ra một lỗ thủng ghê gớm, để lộ bông trắng như tuyết ở trong. Hai mắt đen như mực kia chẳng một gợn sóng nào, vẫn luôn điềm tĩnh.

Trong sương máu dày đặc, Bạch Sương Hành nghe tiếng thông báo đột ngột của hệ thống.

[Ding dong!]

[Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh: Cừu Con Đi Lạc.]

[Cảm ơn ba người khiêu chiến đã giúp Tống Thần Lộ tìm thấy bà nội, các em nhỏ đều tin người lương thiện ắt hẳn sẽ được đền đáp.]

Hóa ra là thế.



Bạch Sương Hành hơi sững sờ, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra trong cả bộ phim có hai mạch truyện chính, một chính một phụ.

Cốt truyện là Bách Lý đã ngược đãi Giang Miên tới chết để nuôi quỷ nhỏ, kết quả là gây ra họa lớn, tự châm lửa thiêu thân mình.

Mạch truyện phụ không có chi tiết rõ ràng, chỉ là một cô bé bình thường với bà nội cô bé mà thôi.

Tống Thần Lộ sinh bệnh lạ vì tà thuật, bà nội vì nóng lòng lấy thuốc nên bị tai nạn giao thông rồi qua đời, từ đó về sau, hồn phách bà luôn sống nhờ trong con thỏ bông.

Đây là con thỏ bông mà nhiều năm trước bà lão đã tự tay làm cho cô bé.

Lúc còn sống, bà lão đã cố gắng hết sức để tạo ra một thiên đường cho cô bé trong cuộc sống nghèo khổ;

Giờ âm dương đã cách biệt, dù sau khi chết không còn thân xác nữa, dù bị cắn phá tan thành từng mảnh nhỏ, bà nội vẫn sẽ một mực bảo vệ cô bé.

Đó cũng là mảnh ghép cuối cùng của câu chuyện, là cơ hội để họ trốn thoát.

Tiếng của hệ thống vang dội.

[Đang thanh toán phần thưởng nhánh cho bạn — —]

[Một con đường sống.]

“Bà nội nói…”

Tống Thần Lộ cúi đầu, giơ tay phải lên, cố gắng bịt bông đang lòi ra từ trong con thỏ: “Đi tới bên trái phía trước.”

Trong một khoảng thời gian rất dài, chưa có ai chịu tin rằng cô bé có thể nhìn thấy bà nội đã chết.

Họ bảo cô bé nhớ quá mà sinh ảo giác, bị bệnh tâm lý, nhưng Bạch Sương Hành biết, cô bé đã nhìn thấy thật.

Ở bên cạnh cô bé, hoặc trong đôi mắt đen nhánh của con thỏ bông kia, thật sự có một linh hồn dịu dàng.

Vì thế, Bạch Sương Hành đáp: “Ừ.”

Sương mù màu máu mênh mông vô tận, họ đi theo chỉ dẫn của Tống Thần Lộ, xuyên qua không gian vô định đó.

Chẳng bao lâu, Bạch Sương Hành đã dần dần cảm nhận được sự thay đổi bên người mình.



Áp lực đè nặng từ từ tan dần, chỉ còn lại màu máu nhàn nhạt.

Rẽ không biết bao nhiêu lần, một làn sương máu xẹt qua trước mặt, cô bé sau lưng chợt cao giọng: “Đi tới trước một bước là tới rồi!”

Đây là cơ hội cuối cùng, cũng là duy nhất.

Cô bé vừa dứt lời, Bạch Sương Hành đã cất bước tiến tới.

Như đã vượt qua một điểm giới hạn nào đó, mọi thứ trước mặt đã trở lại hình dạng ban đầu.

Trước mặt cô, trong tầm tay là bức tranh đó.

Bách Lý hét lên: “Mau, gỡ nó xuống đi!”

Không cần mụ nói, Bạch Sương Hành cũng đã nhanh chóng giơ tay phải lên.

Xung quanh tờ giấy đầy những vết máu, dường như nó cảm nhận được sự uy hϊếp nên lập tức tuôn vào chính giữa bức tranh.

Chẳng hiểu sao, lúc bàn tay của Bạch Sương Hành sắp chạm tới thì tia máu đã khựng lại một giây.

Chỉ một giây là quá đủ rồi.

Ngay khi tia máu tuôn tới trước, Bạch Sương Hành xoay cổ tay, xé bức tranh trên tường xuống: “Bật lửa!”

Bách Lý đang sốt ruột muốn chết, mụ cướp bật lửa trong tay Từ Thanh Xuyên rồi ném nó vào bức tranh.

Khoảnh khắc lửa và tranh tiếp xúc nhau, cả căn nhà cũng chấn động.

… Thành công rồi.

Bạch Sương Hành cụp mắt, lẳng lặng nhìn ánh lửa gần sát bên.

Tia máu trên tường như cực kỳ đau đớn, không hẹn mà cùng điên cuồng giãy giụa.

Chỗ này cách biệt với bên ngoài nhưng lại có một luồng gió lạnh thổi qua hành lang, chẳng biết có phải ảo giác không mà trong gió còn xen lẫn cả tiếng ma quỷ khóc hờn.

Ánh lửa tắt đi, màu máu cũng tan.

Tiếng khóc thê lương từ từ rõ ràng trong tai. Đó là một cô bé đang cố nén tiếng rêи ɾỉ, vang lên trong ngọn đèn yên tĩnh tạo nên một vẻ quỷ quyệt và thê thảm đến lạ.