Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Nhà Ta Toàn Là Thần Quỷ

Chương 41: Xông Vào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Bách Lý cố gắng chống người đứng dậy, tựa vào góc tường: “Con ác ma đó cư trú trong một bức tranh, bức tranh thì ở trong phòng cuối hành lang. Chỉ cần đốt nó là ác ma sẽ không có vật chứa, rồi sẽ tự tan biến thôi.”

Mụ chỉ mới nói một nửa.

Sở dĩ ác ma ở trong bức tranh là vì mụ đã dùng bức tranh làm vật chứa linh hồn Giang Miên để hiến cho thần linh.

“Chỉ cần đốt bức tranh đi là được rồi ạ?”

Ánh mắt của Bạch Sương Hành khẽ lay động: “Thầy luôn ở trong phòng hầm mà sao không nhân cơ hội thiêu hủy nó đi ạ?”

Bách Lý lập tức nghẹn họng: “Là vì ta... ta —”

Tất nhiên là vì tới gần bức tranh đó quá nguy hiểm nên mụ không dám đi tới một mình mà phải chờ kẻ chết thay tới rồi!

“Ta với nó đánh nhau đã lâu, bị thương rất nặng, vốn tính nghỉ ngơi một lúc để hồi phục nhưng không ngờ các cô cậu lại tới.”

Mụ ta cười gượng: “Các cô cậu cũng thấy đó, giờ ta đi đứng còn khó, chỉ đành nhờ ba người xông vào phòng đó để phong ấn nó lại lần nữa thôi.”

Từ Thanh Xuyên có ấn tượng cực xấu với người này nên không muốn nói nhảm với mụ: “Làm thế nào mới phong ấn được?”

“Thế này đây.”

Bách Lý gắng sức đứng dậy, lấy ra một cái bật lửa: “Cô cậu nhanh nhẹn, sau khi vào thì châm lửa đốt bức họa ngay đi, ta đi theo sau lưng ba người rồi nhân cơ hội ra tay.”

Theo thiết lập của Đêm Trắng, ác ma không thể bị cảm hóa được.

Họ không thể nào giao tiếp với Giang Miên, chuyện đã tới nước này thì chỉ đành thế thôi.

Từ Thanh Xuyên nhận bật lửa từ mụ, nhìn tới cuối hành lang.

Lúc này, tường bằng tia máu đã mạnh mẽ như thủy triều, vặn vẹo khắp nơi như giun bọ, tỏa ra mùi thối kỳ quái.

Cánh cửa của căn phòng cuối cùng đóng chặt, đó là ngọn nguồn của tất cả tia máu.

“Có lẽ đây là cửa ải cuối cùng trong căn nhà ma ám này rồi.”

Bạch Sương Hành nhìn đứa trẻ trên lưng Văn Sở Sở, không hề tỏ vẻ sợ hãi hay lo lắng gì mà giọng điệu vẫn như bình thường: “Nếu thấy sợ thì nhắm mắt lại đi.”

Tống Thần Lộ ôm chặt con thỏ bông trong tay, hai mắt đỏ hoe gật đầu.

Thực tế, từ sau khi bước vào chỗ đỏ như máu này, hầu như cô bé đều nhắm nghiền hai mắt.



Vì oán linh bị dùng để nuôi cổ đó đã bị Bách Lý hành hạ gần mất nửa cái mạng, không chỉ tái mét mà trên người còn có rất nhiều vết thương máu me đầm đìa.

Bạch Sương Hành nhìn cô bé một chút, đảm bảo nó vẫn đi lại bình thường mới khẽ rời mắt đi.

Tạm được, còn miễn cưỡng chịu nổi.

Cảm giác bí bách quanh người càng lúc càng nặng, cả nhóm đi thẳng tới cuối hành lang chứ chẳng chần chừ gì nữa.

Bách Lý thấp giọng nói: “Các cô cậu nhớ cẩn thận, bức tranh đó tràn đầy oán khí nên rất quái ác. Vào cửa rồi đừng quan tâm bất cứ thứ gì mình nghe được, cứ châm lửa vào bức tranh là được.”

Nói thì dễ, nhưng dịch ra tức là “Các người phải tập trung xông pha chiến đấu, có chết cũng chẳng sao”.

Trong lúc suy nghĩ, Từ Thanh Xuyên ở trước đã nắm chốt cửa, quay đầu lại trao đổi ánh mắt với hai người còn lại.

Bạch Sương Hành nín thở.

Một tiếng két vang lên, cả thế giới lập tức im bặt.

Cửa phòng mở ra, xuyên qua khe hở, Bạch Sương Hành thấy một bức tranh treo trên tường.

Bức ảnh đó không phải đẹp hay tinh tế gì, trông cứ như là trẻ con vẽ vậy.

Nét vẽ rất non nớt và sơ sài, trong tranh là hai người que đang ngồi cạnh nhau, trước mặt chúng là một màn hình vẽ đầy ngôi sao và nhân vật đại diện.

Giống như… rạp chiếu phim.

Bức tranh này như có ma lực gì đó khiến cô thoáng xuất thần, lúc tỉnh táo lại, Bạch Sương Hành lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.

— Chỉ chưa đầy một giây ngắn ngủi, màu vẽ đã từ xanh chuyển sang đỏ, tươi tới mức chói mắt, ngay sau đó, tất cả chợt trào ra từ bức tranh!

Bách Lý ở sau lưng hét lên: “Không ổn! Mau, mau đốt bức tranh đi!”

Nhưng đã quá trễ rồi.

Màu đỏ tươi như một làn sóng máu, nó lập tức ngập trong cả căn phòng trống trải. Bức tranh méo mó vặn vẹo, vách tường biến mất, nhìn lại xung quanh thì…

Chẳng biết tự bao giờ mà họ đã ra khỏi phòng, đang ở trong một không gian máu mênh mông vô bờ.

Văn Sở Sở ngớ ra: “Cái này —”

“Chắc chắn là ảo giác!”

Bách Lý nghiến răng: “Còn nhớ hướng bức tranh trong phòng không? Đừng để bị ảo giác che mắt, đi tới hướng đó đi!”

Mụ vừa dứt lời thì sương máu xung quanh đã đột nhiên cuồn cuộn, một bàn tay máu xuất hiện trong sương mù, đánh thẳng tới phía mụ!



Hiện tại Bách Lý đang kiệt sức nên nhất thời không phản ứng lại kịp, bị xé mất một mảng thịt lớn trên cánh tay.

Mụ không hổ là thuật sĩ lão luyện, sau một tiếng kêu thảm thiết, mụ chìa ra một lá bùa theo phản xạ có điều kiện rồi nhanh chóng dán vào mu bàn tay đẫm máu của mình.

Bùa có hiệu lực, bàn tay máu hóa thành khói xanh.

“Nếu thật sự là ảo giác thì sẽ không làm tổn thương tới ai hết.”

Bạch Sương Hành không hề để ý tới việc mụ đang kêu gào: “Còn về hướng của bức tranh đó… Tôi không nhớ rõ, thầy Bách Lý có thể dẫn đường cho chúng tôi không?”

Bàn tay máu có thể xé rách da trên người thì ắt hẳn không phải ảo giác rồi.

Bách Lý đau tới mức gào thét liên tục, sao dám đi trước nữa, mụ không nói thành lời mà chỉ có thể lắc đầu.

Trong lúc nói chuyện lại có vài oán linh hiện ra trong sương máu, Văn Sở Sở cầm lá bùa trong tay, không khỏi nhíu mày: “Làm sao để ra khỏi đây đây? Dùng hết bùa rồi là chúng ta chết chắc!”

“Xung quanh bức tranh đó là chỗ oán khí nặng nhất.”

Cả người Bách Lý co rúm: “Chúng ta tới gần quá nên bị kéo vào cõi của ác ma rồi, còn đường ra ngoài thì… ta cũng không biết.”

“Đm!”

Từ Thanh Xuyên không kìm được mà phải chửi: “Thầy biết rõ bức tranh đó có vấn đề mà còn bảo bọn tôi lao vào trong khi chưa chuẩn bị gì ư?”

Hẳn ý tưởng ban đầu của mụ ta là để ba người họ cản oán khí, mụ ta sẽ nhân cơ hội đó mà thiêu hủy bức tranh trên tường.

Ai ngờ oán khí quá sâu nên kéo thẳng họ vào đây luôn.

Bạch Sương Hành không nói gì.

Không còn nhiều bùa nữa, một khi dùng hết là họ sẽ trở thành món ăn trên bàn cho bọn ác linh ngay.

Nhưng nếu muốn ra khỏi đây, không gian này cực kỳ rộng lớn, chẳng thấy được điểm cuối, họ phải làm sao mới tìm được lối ra đây?

Ba người đều không phải thuật sĩ đã được huấn luyện, đối phó với một hai hồn ma thì được, nhưng giờ oán khí càng ngày càng mạnh, đã tới tình trạng khó giải quyết được rồi.

Văn Sở Sở cõng Tống Thần Lộ nên phải chăm sóc cô bé, bên này mới tránh được ác ma đánh lén thứ tư thì ngay sau đó đã ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc sau lưng.

— Không ổn rồi!

Chỉ còn một lá bùa thôi, cô ta không kịp giơ tay chặn lại, Văn Sở Sở gần như vô thức nghiến răng xoay người lại.

Tống Thần Lộ sau lưng và oán linh lướt qua nhau, bảo vệ được tính mạng trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc; cơ thể của Văn Sở Sở lại đối diện hẳn với cánh tay đang vươn ra của oán linh.
« Chương TrướcChương Tiếp »