Chương 39: Lấy Độc Trị Độc

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

“Sự tình không ổn lắm rồi.”

Từ Thanh Xuyên quay lại nhìn bóng ma một cái: “Hình như hạn chế của bùa đối với nó càng lúc càng ít rồi.”

Anh ta tính nhẩm trong lòng, lá bùa đầu tiên khiến nó dừng khoảng 5 giây, mà lần này thì chỉ còn vỏn vẹn 3 giây thôi.

Cứ tiếp tục thế này, bùa trừ tà sớm muộn gì cũng trở thành giấy lộn mất.

Bạch Sương Hành đẩy một cánh cửa ra: “Ở đây cũng không có.”

Sau cửa là một căn phòng cổ quái, trên đất bày đầy nến đã đốt hết, trên vách tường đối diện cửa có treo một tấm gương tròn.

Văn Sở Sở có bóng ma tâm lý với gương nên chỉ muốn đi nhanh: “Đi thôi, tới phòng khác đi.”

Nhưng Bạch Sương Hành lại chẳng hề nhúc nhích.

Ác ma sau lưng đang từ từ tới gần, Văn Sở Sở không khỏi sốt ruột: “Sao thế?”

“… Tôi có ý này.”

Bạch Sương Hành đứng trước gương, không quay người bỏ đi mà nhanh chóng bước tới vài bước, mãi tới khi trong gương phản chiếu lại hình ảnh của cô rõ ràng.

Nếu là người khác chắc sẽ thấy sốt ruột, chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh, khịt mũi khinh thường cô;

Văn Sở Sở lại khẽ giật mình, lập tức nghiêm mặt hỏi: “Cách gì vậy?”

Từ Thanh Xuyên cũng thở hổn hển, nghiêm túc nhìn cô.

Thời gian không còn nhiều để họ thảo luận nữa.

Chưa tới 5 giây, một vệt máu đã xẹt qua, bóng ma khó khăn lắm bỏ được một khoảng đã tới cạnh cửa rồi!

Văn Sở Sở lấy một lá bùa ra: “Để tôi!”

Thấy oán linh sắp đánh tới, cô ta tính giơ tay ra thì chợt bị ai đó kéo người lại —

Bạch Sương Hành dùng sức kéo cô ta từ trước gương tới một góc nó không thể phản xạ lại được.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe một tiếng kêu rên thảm thiết.

Tiếng này… thế mà lại phát ra từ oán linh kia.



Văn Sở Sở ngớ hết cả người.

Trong căn phòng yên tĩnh, một bóng ma chưa từng thấy đang nhô nửa người từ trong gương ra, miệng đầy răng nanh sắc bén như dao, cắn chặt vào mặt oán linh áo đỏ.

Hình như cô ta đã hơi hơi hiểu ra rồi.

Theo motip phim kinh dị, trong gương ắt sẽ ẩn chứa một ác ma hung ác, một khi có người tới gần, nó sẽ đột nhiên hiện thân.

Lấy Bạch Sương Hành làm điểm ngăn cách, ác ma trong gương và oán linh áo đỏ đều cùng đánh tới hướng cô, khi cô né người sang một bên để tránh thì…

Hai con ma đầy sát khí chắc chắn sẽ va vào nhau.

Mọi người đều biết, bình thường hồn ma cũng tự gϊếŧ lẫn nhau.

056 đang bí mật quan sát tất cả: …?

Ủa.

Những quy tắc này để cô chơi thế à?!

“Đi thôi.”

Bạch Sương Hành nói rất nhanh: “Chúng đã cắn nhau rồi, không biết có thể kéo dài bao lâu nữa, chúng ta mau tìm người tiếp thôi.”

Cô vừa đi vừa giải thích ngắn gọn: “Lúc mới xuống tầng hầm, tôi đã thấy oan linh đó đang cắn một quỷ nhỏ khác, đây chính là nhắc nhở của hệ thống cho chúng ta, bảo chúng ta dẫn dụ ma quỷ tự gϊếŧ nhau.”

056: .

Làm gì có!!!

Trong đa số phim kinh dị đều sẽ hình thành một motip bất biến.

Trước đó trong con hẻm nhỏ, cô từng lợi dụng motip để tránh mọi nguy hiểm. Vì ý tưởng này đã làm được nên…

Vậy nếu đảo ngược motip lại sẽ triệu hồi được hồn ma cực dễ, biến chúng thành công cụ để cô lợi dụng rồi đúng không?

Sự thực chứng minh là đúng.

“Hồn ma đánh nhau sẽ tốn kha khá thời gian.”

Bạch Sương Hành nói: “Dù một trong số chúng thắng, đuổi theo chúng ta tiếp thì chúng ta cũng có thể triệu hồi ra oán linh khác bất cứ lúc nào.”

Cô nói xong thì mỉm cười: “Dù sao nhìn xung quanh thì… Mọi thứ trong tầng hầm này đều là những vật cấm không được đυ.ng vào trong phim kinh dị mà.”

Cái quái gì thế!



Ý thức của hệ thống 056 co giật như điên.

Tôi bố trí nhiều hung vật trong tầng hầm như thế là để hại các cô, để các cô bị vô số ma quỷ vây lại gϊếŧ chết —

Chứ không phải cung cấp công cụ miễn phí cho cô nhé! Sao cô lại tỏ ra hưng phấn như vậy hả?!!!

Nhân khoảng thời gian hai con ma đánh nhau, ba người lại tìm thêm một phòng khác nữa.

Lúc rời khỏi phòng, oán linh hung dữ đã ăn hết con ma trong gương rồi bổ tới lần nữa.

Bạch Sương Hành nhanh tay nhanh mắt, quơ lấy một con búp bê hình thù kỳ dị trên đất lên quăng tới chỗ áo đỏ.

— Nhắc tới ác ma trong phim kinh dị thì sao có thể thiếu búp bê xấu xí được.

Trong con búp bê xuất hiện một bóng trắng, đυ.ng phải oán linh áo đỏ giữa không trung.

Người xưa có câu một núi không thể chứa hai hổ, huống hồ gì hai con hổ còn đâm đầu trực diện với nhau, giận dữ và chiến đấu sống chết với nhau là điều khỏi phải bàn rồi.

Thấy một đỏ một trắng đang đánh nhau, 056 tức tới mức chửi đổng, Bạch Sương Hành thì thuận thế mở cửa phòng tiếp theo ra.

“Cách này cứ như nuôi cổ ấy nhỉ.”

Từ Thanh Xuyên bày tỏ cảm xúc: “Tôi nghe nói người Miêu nuôi cổ thường sẽ giam nhiều loại côn trùng độc lại với nhau, để chúng cắn xé nhau, con cuối cùng còn sống sót mới trở thành cổ trùng được.”

Văn Sở Sở hơi lo: “Ăn càng nhiều hồn ma thì thực lực sẽ càng mạnh đấy. Để chúng tự gϊếŧ nhau thế, nếu lỡ nuôi ra một ác ma cực mạnh thì chúng ta phải đối phó kiểu gì đây?”

Bạch Sương Hành không hề do dự: “Chúng ta có Bách Lý mà.”

“Đêm Trắng không thể nào là ngõ cụt được, chắc chắn sẽ có cách để sống sót. Tình hình hiện tại, chỉ có Bách Lý mới đối phó được với oán linh thôi, chắc sắp xếp ban đầu của hệ thống là cho chúng ta tìm thấy thầy ta, để thầy ta diệt trừ oán linh sau lưng. Vì thế —”

Cô cụp mắt cười, vừa ấm áp vừa lịch sự: “Giao hết cho thầy ta đi.”

056: …

Theo cốt truyện bình thường thì đúng là vậy thật.

Nhưng giờ cô đang nuôi cổ như điên, ai biết được sẽ nuôi ra kiểu quái vật gì chứ hả! Nếu Bách Lý muốn giải quyết thì chắc mất luôn cái mạng đấy!!!

Bực quá.

Nhưng không thể không phủ nhận, những gì Bạch Sương Hành nói đều là thật.

Cố gắng nở một nụ cười đầy sát khí, 056 đáp lại cô: [Đúng thế, là vậy đấy.]