Chương 34: Khai

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Lễ cúng ma đói vẫn đang tiếp tục, trong phòng thoang thoảng mùi nến trắng.

Linh hồn lang thang khắp nơi đã đáng sợ rồi, ba kẻ ác ôn bao quanh hắn còn đáng sợ hơn nữa, dưới sự tra tấn kép về thể xác lẫn tinh thần, chủ nhà đã ngất xỉu.

Ngay khi hắn bị dọa sợ tới bất tỉnh, tiếng của hệ thống cũng lập tức vang lên.

[Ding dong! Chúc mừng bạn đã hoàn thành 3/4 nhiệm vụ chính.]

[Mời người khiêu chiến có đóng góp cao nhất, Bạch Sương Hành, chọn tiêu đề cho phần thứ ba.]

[Dưới đây là tiêu đề được đề xuất cho ngài:]

[“Quá Khứ Của Kẻ Phản Diện”, “Cuộc Đời Của Bạch Sương Hành Bất Tử”, “Kỷ Lục Chạy Nước Rút Ở Đường Bách Gia”…]

“Kỷ Lục Chạy Nước Rút Ở Đường Bách Gia” chắc ý là cảnh họ bị hồn ma của bà lão ép từng bước, cuối cùng trở thành một cuộc đua sinh tử khi nãy rồi.

Bạch Sương Hành nhớ lại tình cảnh khi ấy, không hề do dự mà chọn tựa này, dù nội dung ra sao thì chí ít nghe cũng có vẻ rất hài hòa thân thiện, có cảm giác xóm giềng hòa thuận vậy.

Nó sẽ càng tôn lên “Gia Đình Hạnh Phúc” ở phần trước, tạo thành một series luôn.

Chọn xong tiêu đề phần nhỏ, Từ Thanh Xuyên cũng vừa rót đầy một ly nước trong bình, sau khi nhìn cô một cái, anh ta tạt thẳng vào mặt của chủ nhà.

Thế là sau một cơn mơ màng chẳng biết bao lâu, tên đàn ông bị lạnh mà tỉnh dậy.

Một ly nước đá trút từ đỉnh đầu xuống đã lôi tụt hắn về thực tại. Lúc chủ nhà mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là quan sát xung quanh.

Hắn rất mong rằng những thứ trong trí nhớ chỉ là một giấc mộng.

Tiếc là đời không như mơ, ngay khi mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc nọ.

Bạch Sương Hành đang lau bàn tay đυ.ng vào hắn, thấy hắn tỉnh rồi thì bày ra một nụ cười không chút cảm xúc nào: “Tỉnh rồi kìa.”

Ý thức từ từ tỉnh táo lại, tên đàn ông phát hiện mình đang bị trói vào một cái ghế gỗ, hai tay hai chân đều không cử động được.

Ma đói tới đây đã đi hết, trong phòng vắng vẻ yên tĩnh nhưng vẫn còn nguyên bầu không khí u ám thăm thẳm.

Hắn không dám nhìn nữa mà chỉ biết run rẩy: “Lỗi tôi! Mấy… Mấy cô cậu muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần tôi có thì, thì sẽ cho mấy cô cậu hết!”

Chẳng ai nói gì, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Chủ nhà chẳng dám thở mạnh, chỉ ngước mắt nhìn lên.



Trước mặt là Bạch Sương Hành trẻ tuổi, ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, ấn tượng của tên đàn ông là bốn chữ “Điềm đạm xinh đẹp”.

Đm chứ mà điềm đạm.

Tới lúc này, hắn chỉ muốn tát thẳng vào mặt mình khi ấy.

“Tiền á?”

Bạch Sương Hành cúi đầu nhìn hắn, khẽ cười: “Ông sợ tôi lắm à?”

Chủ nhà khóc không ra nước mắt —

Ba người trước mặt vung tay vung chân xông thẳng vào phòng ông ta, bên cạnh còn có cả đám ma đói nữa, ai mà chả sợ!

“Rốt cuộc tà thuật và đồ cúng tế là vụ gì?”

Từ Thanh Xuyên nói: “Ông và Bách Lý muốn chúng tôi chết trong lúc kiểm tra đúng không?”

Văn Sở Sở bên cạnh khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày: “Nếu ông dám nói bậy… Tôi vẫn còn mấy cây nến trắng đấy.”

Nến trắng.

Nghe hai chữ này, chủ nhà đột nhiên rùng mình, hắn vẫn chưa quên cảnh tượng bóng ma lang thang khắp phòng khi nãy, nếu thêm lần nữa chắc hắn sẽ phát điên mất thôi.

“Tôi nói... tôi nói hết mà!”

Tên đàn ông tái mét mặt: “Chuyện này không liên quan gì tới tôi hết, tôi không hề can dự gì, thật đấy!”

Bạch Sương Hành: “Các người dùng danh nghĩa “nhận học trò” để dụ chúng tôi tới, ắt phải có mục đích riêng đúng không?”

Không ngoài dự đoán, tên đàn ông này nhát như chuột mà lại cực kỳ sợ chết, chỉ cần hơi dọa tí đã vắt ra được kha khá manh mối rồi.

“Vâng, vâng.”

Chủ nhà cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô: “Các cô cậu là… đồ cúng tế của Ngài.”

Văn Sở Sở khẽ giật mình: “Cái gì?”

Chủ nhà vội lắc đầu: “Chúng tôi không thể gọi thẳng tên của thần linh được.”

Hắn tỏ vẻ do dự, khó khăn nói: “Chỉ cần đem các cô cậu cúng tế cho Ngài là chị họ có thể trở lại như trước.”

Từ Thanh Xuyên không hiểu gì: “Là sao?”

Nét mặt của Bạch Sương Hành hơi trầm xuống, cô hỏi thẳng: “Rốt cuộc Bách Lý đã bao nhiêu tuổi rồi?”



Chủ nhà không ngờ cô sẽ hỏi thế nên ngẩng phắt đầu lên, chần chừ một lúc lâu mới trả lời với âm lượng cực nhỏ: “… 88.”

Văn Sở Sở: “Hả?!”

Trước đó cô ta cũng có đoán tuổi của Bách Lý, nếu thầy ta là chị họ của chủ nhà trung niên thì rất có thể cũng đã hơn 40, 50 tuổi.

Cô ta thật sự không thể đoán tới con số 88 được —

Đã tới tuổi này rồi, lúc bắt ma có bị trẹo xương không nhỉ?

“Lạ thật.”

Từ Thanh Xuyên cũng sửng sốt: “Lúc Bách Lý nói chuyện với chúng tôi, nghe giọng cứ như khoảng 20 tuổi vậy.”

Có giọng nói của người trẻ tuổi, thậm chí là có thể chạy khắp nơi trừ tà, đây thật sự là chuyện mà một bà già 88 tuổi làm được ư?

Nói xong, anh ta chợt ý thức được gì đó nên giật bắn người: “Vì thầy ta dùng tà thuật sao?”

“… Ừm.”

Chủ nhà nói: “Chỉ cần dâng một đứa trẻ có ngày sinh tháng đẻ hạp là nó có thể phù hộ cho chị họ bình an vô sự, trẻ mãi không già.”

Văn Sở Sở biến sắc.

Lúc họ vừa tới nhà số 444, cuộc hiến tế này vẫn chưa bắt đầu, khi ấy Bách Lý đã có giọng của thiếu nữ rồi, nói cách khác là —

Văn Sở Sở nghiến răng: “Trước đó các người đã hiến tế bao nhiêu đứa trẻ rồi hả?”

“Khoảng, khoảng ba hoặc bốn gì đó? Sự phù hộ không phải vĩnh cửu mà chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian thôi, cơ thể của chị họ sẽ từ từ lão hóa, vì thế cứ cách một thời gian là sẽ phải cúng lần nữa…”

Nói được một nửa, chủ nhà phát hiện được tâm trạng phẫn nộ của Văn Sở Sở nên lập tức đổi giọng: “Tôi thật sự không biết rõ mà! Tất cả mọi chuyện đều do chị họ sắp đặt hết, tôi chỉ là chân sai vặt thôi!”

Không cho hắn có cơ hội ngụy biện thêm, Văn Sở Sở đá thẳng một cú vào ngực tên đàn ông.

Bạch Sương Hành không cản cô ta mà chỉ hỏi tiếp: “Thầy ta trốn trong phòng không gặp ai là vì tới thời gian giới hạn tác dụng rồi à?”

“Đúng vậy.”

Cơn đau bùng nổ trong l*иg ngực, nhưng hắn không có sức phản kháng nên chỉ có thể rơi nước mắt trong đau khổ, run rẩy nói:

“Vốn dĩ đồ cúng tế lần này là Tống Thần Lộ, chị họ đã nguyền rủa nó từ lâu rồi… Ai ngờ bà nội nó lại bị tai nạn giao thông rồi biến thành ác ma thủ ở cạnh nó, khiến nghi thức mãi mà không tiến hành được.”

Quả nhiên là vậy.