Chương 17: Cô Bé

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Cuối cùng, 056 cũng đã hiểu thế nào gọi là tim như tro tàn rồi.

Làm ơn, hay là đổi thành “Những Người Vợ Đáng Sợ Của Tôi” đi, nó thấy tên đó cũng hay mà.

056 lại rơi vào im lặng lần nữa.

Rất không đúng lúc, Từ Thanh Xuyên lại nảy sinh chút đồng cảm với nó.

Lần trước trải nghiệm trong Đêm Trắng, anh ta cũng có một hệ thống chịu trách nhiệm. Cho tới giờ, anh ta vẫn nhớ cảm giác mà hệ thống đó đem lại:

Âm u lạnh lẽo, kinh khủng, cực kỳ ngột ngạt.

Nếu lấy nó so sánh thì hệ thống bây giờ…

Chuẩn bị kỹ càng một câu chuyện kinh dị nhưng cốt truyện lại đột nhiên bị đảo ngược, cả bộ phim đi theo hướng mà chẳng ai tưởng tượng nổi, quá đáng hơn là sau khi sửa lại thành ra hơi buồn cười nữa.

Oán linh trong Đêm Trắng cực kỳ hung tợn, lý trí từng thuộc về con người từ từ mất đi, chỉ còn lại bản năng muốn gϊếŧ chóc.

Nói theo cách thông tục thì là IQ không được cao lắm.

Ai đốt tiền giấy đã không còn quan trọng đối với các hồn ma nữa rồi.

Vì kẻ kết âm hôn với chúng là ma thắt cổ, cách thuận tiện nhất để kết thúc cuộc hôn nhân này là tiêu diệt “chú rể”.

Nói tóm lại là… Sự nguy hiểm này đã kết thúc bằng một cách không thể ngờ tới nổi.

Tâm trạng Từ Thanh Xuyên rất phức tạp, nhìn sang Bạch Sương Hành một chút.

Thể lực cô không tốt lắm, sau khi chạy tới bãi tha ma, hai má rõ ràng là hơi ửng lên, bấy giờ cô đang đứng im ở đó, lặng lẽ điều chỉnh lại hơi thở.

Dù đang mệt bở hơi tai nhưng lưng cô vẫn thẳng tắp, tựa như một con dao sắc bén vậy.

… Không đúng.

Từ Thanh Xuyên thầm nghĩ, ngoại hình cô gầy yếu điềm đạm, mảnh khảnh như một nhành trúc vậy.

Kiểu có gai ẩn bên trong ấy.

Bên này, Văn Sở Sở cũng chấn động không kém gì anh ta —

Ý tưởng gì, hành động gì thế này! Chọc hệ thống tức sắp chết rồi kìa!



Từ khi bắt đầu cửa Đêm Trắng này, cô ta luôn thấp thỏm trong lòng, chỉ sợ mình sẽ bị dọa tới mất mật, nhưng giờ xem ra…

Lại khá sảng khoái và kí©h thí©ɧ.

Vốn Văn Sở Sở không ngờ “Đêm Trắng” có thể liên hệ được với từ “sảng khoái” này.

“Chúng ta đi thôi.”

Sau khi hơi thở bình ổn trở lại, Bạch Sương Hành ngẩng đầu lên: “Trong nghĩa địa không an toàn.”

Đám hồn ma bị âm hôn triệu hồi đã tức tới mức xé xác ma thắt cổ thành từng mảnh rồi, nếu họ ở lại đây nữa nhiều khi sẽ gặp nạn tiếp.

Lại thêm một nhiệm vụ chính được hoàn thành, ba người cùng nhau về tới số 444 đường Bách Gia, thống nhất rằng nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp sẽ dùng điện thoại để liên lạc với nhau ngay.

Một đêm trôi qua, không có gì kỳ lạ xảy ra nữa.

Trải qua lần bị tấn công bất ngờ này, Bạch Sương Hành ngủ rất nông, lúc tỉnh dậy là 7 giờ sáng.

Tia nắng đầu ngày sáng chói, cô ngái ngủ ngồi trên giường dụi mắt, nhìn giao diện nhiệm vụ trong đầu.

… Đêm Trắng.

Từ khi Đêm Trắng xuất hiện, có rất nhiều người suy đoán nguyên nhân hình thành của nó là bắt nguồn từ sóng điện não của người đã mất.

— Tức là “Ý thức”.

Sau khi người ta chết đi, nếu suy nghĩ quá mạnh mẽ thì sóng điện não sẽ ở lại thế gian ở một tỉ lệ nhất định, sinh ra một loại từ trường không xác định.

Một khi loại từ trường này cộng hưởng với một người sống, người đó sẽ bị kéo vào trong từ trường.

Theo hồi ức của những người sống sót trong Đêm Trắng, trong mỗi thử thách đều sẽ có một con ma cực kỳ đặc biệt, oán niệm rất sâu đậm, từ có quá khứ bi thảm và có liên quan mật thiết với nhiệm vụ chính.

Nếu đoán không sai, rất có thể chúng là chủ nhân của từ trường sóng điện não đó.

Chính vì oán hận của chúng không thể tiêu tan nên cuối cùng mới tạo ra Đêm Trắng.

Nếu thật như thế thì trong cửa Đêm Trắng này của cô, rốt cuộc ai mới là ngọn nguồn, mà oán khí của nó lại từ đâu mà ra đây?

Suy đoán rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán, từ những manh mối đang nắm giữ hiện tại rất khó để suy luận ra được.

Bạch Sương Hành xoa nhẹ ấn đường, đứng dậy đi rửa mặt.

Cô dậy sớm nên lúc mở cửa ra, trong hành lang rất yên ắng, những người khác vẫn chưa dậy.

Giờ cũng khá rảnh, nếu miệng của thầy Bách Lý và chủ nhà đã kín như bưng thì Bạch Sương Hành đi ra khỏi căn nhà này để xem có thể nghe ngóng thông tin gì từ hàng xóm láng giềng được không.



Rất rõ ràng, đường Bách Gia là một khu rách nát kết hợp giữa thành phố và nông thôn.

Đường đi chật hẹp, hai bên là những căn nhà thấp bé cũ kỹ, dù đang tắm mình dưới ánh nắng ban mai nhưng lại khiến người ta cảm thấy như một người già đang sắp chết chứ chẳng có tí sức sống nào.

Nếu thầy Bách Lý đã lừng danh khắp nơi thì… Sao lại ở chỗ này chứ?

Bạch Sương Hành càng nghĩ càng thấy lạ, vốn định tìm hàng xóm hỏi thử thì chợt có người sau lưng gọi cô lại: “Chị ơi.”

Cô nghe vậy bèn quay đầu lại, thấy một cô bé chưa tới 10 tuổi, đeo cặp sách.

Cô bé có hơi ngượng ngùng, bị cô nhìn chằm chằm nên hai tai hơi ửng đỏ lên.

Sau một chốc do dự, cuối cùng em cũng lấy hết dũng khí, giơ tay phải ra hướng tới phía cô.

Bạch Sương Hành nhíu mày.

Lòng bàn tay trẻ con đáng lẽ phải sạch sẽ không chút tì vết, nhưng bàn tay trước mặt cô lại có rất nhiều vết thương to nhỏ, nông sâu khác nhau.

Bàn tay gầy tới đáng thương, gần như là xương bọc da, trong lòng bàn tay là một miếng băng cá nhân nằm im lìm.

“Sau chân chị có vết thương kìa.”

Mãi tới khi cô bé rụt rè nói xong, Bạch Sương Hành nhìn xuống dưới mới phát hiện mắt cá chân của mình bị trầy một vết, lộ ra thịt đỏ hồng bên trong.

Chắc là tối qua chạy nhanh quá nên không cẩn thận cọ vào đâu rồi.

“Cảm ơn nhé.”

Bạch Sương Hành nhận lấy băng cá nhân: “Tay của em —”

Cô chưa kịp nói xong thì cô bé đã lập tức rụt tay lại, cúi mặt xuống lắc đầu: “Trước đây bị ngã thôi ạ, không sao đâu.”

Cô bé hơi khựng lại, lúc ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: “Chị ơi, em trễ học mất rồi, anh em đang ở bên kia đợi em, tạm biệt nhé.”

Nói xong, em vẫy tay rồi quay người chạy sang bên kia.

Bạch Sương Hành cũng nhìn theo, thấy một cậu bé cũng gầy nhom ở cuối đường.

Xem ra là hai anh em đang đi học.

Bóng hai đứa trẻ đi xa dần, cô cầm băng cá nhân trong tay, khẽ vuốt một cái.

Trong Đêm Trắng tràn ngập hơi thở chết chóc này, có thể thấy một món quà lương thiện thế này âu cũng lạ.