Chương 10: Khi Toán Học Gõ Cửa

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Cốt truyện quá thăng trầm, Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở đều ngớ hết cả người, chỉ nghe trong đầu có một tiếng vang nhỏ.

[Ding dong! Chúc mừng người khiêu chiến đã hoàn thành 1/4 nhiệm vụ chính!]

[Hoàn phần đầu tiên của Ác Ma Sẽ Lộ Diện, vui lòng chọn một tiêu đề phù hợp cho phần này.]

[Dưới đây là các lựa chọn tốt nhất cho ngài —]

Là hệ thống giám sát cho thử thách này, bằng cách nào đó, 056 lại nảy ra một dự cảm chẳng lành.

Cửa Đêm Trắng này dùng phim làm vật trung gian, mỗi khi kết thúc một phần nhỏ sẽ hiển thị tiêu đề phụ cho người khiêu chiến có thành tích xuất sắc nhất chọn.

Trong dự đoán của nó, tiêu đề của phần đầu tiên vốn sẽ kiểu như là “Nỗi Khϊếp Đảm Bút Tiên”, “Đêm Tuyệt Mệnh”.

Nhưng lúc này đây, từng dòng chữ xuất hiện lần lượt trước mặt Bạch Sương Hành lại khiến nó im lặng.

[Lựa chọn 1: “Bút Tiên Cũng Đâu Quá Lạnh Lùng”]

056: …

Lựa chọn gì kỳ cục vậy!

[Lựa chọn 2: “Khuyến Khích Học Tập”]

— Cái quái gì nữa vậy!

[Lựa chọn 3: “Sự Cứu Rỗi Của Goldbach”]

— Tiêu đề này xuất hiện trong phim kinh dị có thấy hợp lý không hả?!

“Lực trên ngòi bút càng lúc càng yếu rồi.”

Từ Thanh Xuyên vẫn chưa thoát khỏi sự xúc động: “Bút Tiên không trả lời được vấn đề, vi phạm quy tắc, có phải là đang bị phạt không?”

“Ừm. Ma quỷ vi phạm quy tắc cũng sẽ bị Đêm Trắng trừng phạt.”



Văn Sở Sở vỗ vỗ ngực: “Nguy hiểm quá… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Bút Tiên chứng minh được giả thuyết này thì phải làm sao?”

“Còn nhiều chủ đề lắm mà.”

Bạch Sương Hành: “Ví dụ như một câu hỏi rất nổi tiếng là ‘Đấng Toàn năng có thể tạo ra một tảng đá mà chính mình không thể di chuyển được hay không?’.”

Nếu tạo ra được thì Đấng không thể nào di chuyển được tảng đá đó, không thể gọi là “Toàn năng” được.

Nếu không tạo ra được, đến cả một tảng đá mà Đấng cũng không làm ra được thì sao gọi là “Toàn năng”.

Đó là một nghịch lý logic không bao giờ có câu trả lời chính xác.

Văn Sở Sở nói đúng, đề Toán và logic nhiều khi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ nữa.

Nói xong, cô hơi dừng lại, đảo mắt qua lại, chọn trúng một hàng chữ trước mặt.

056 nhìn theo hướng mắt của cô, chỉ thấy dây thần kinh đang co rút.

Báo thật chứ.

Nó bỏ bao nhiêu công sức ra quay phim kinh dị, thế mà tiêu đề phụ của phần đầu tiên lại là:

“Khi Toán Học Gõ Cửa”.

Trong một khoảnh khắc nào đó, nó chỉ muốn bật khóc.

Nhìn lại Bút Tiên, bấy giờ nó đã quên đi sự hỗn loạn của thế tục, đang lấp đầy tờ giấy bằng một đống công thức toán khó hiểu.

Lời dẫn vang vọng khắp cả căn phòng.

[Hóa ra nó vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ ngay cả khi chẳng làm nên trò trống gì khi còn sống; hóa ra trên đời này vẫn còn chuyện đang chờ nó hoàn thành —]

[Giả thuyết Goldbach và rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải khác!]

056: …



Tỉnh lại đi, mi tới để quay một bộ phim kinh dị thật hay mà Bút Tiên!!!

Trong Đêm Trắng, ma quỷ không được gϊếŧ người tùy tiện mà phải tuân thủ theo quy tắc nhất định.

Bút Tiên rất lâu không thể trả lời khiến nghi thức mời ma thất bại, rất nhanh đã bị quy tắc cắn ngược lại rồi bị ép phải đi.

Nhưng nó lại chẳng hề để ý tới chuyện này, thậm chí còn hơi hân hoan —

Dù sao nghiên cứu đề toán cũng cần một môi trường yên tĩnh và nhàn nhã mà.

Kẻ trung gian đã ngã ngựa, 056 rơi vào trạng thái trầm cảm.

Văn Sở Sở vẫn đang đắm chìm trong cơn chấn động vừa rồi: “Chúng ta… hoàn thành bài kiểm tra đầu tiên rồi à?”

“Nói chính xác hơn,” Vẻ mặt Từ Thanh Xuyên rất phức tạp, “Là hoàn thành “Khi Toán Học Gõ Cửa”.”

“Khi Toán Học Gõ Cửa.”

Văn Sở Sở phì cười thành tiếng: “Hình như tiêu đề này không hợp lắm nhỉ?”

Nói xong, cô ta nhìn sang Bạch Sương Hành, trên gò má hơi ửng đỏ, thoáng ngượng ngùng: “Lúc Bút Tiên xuất hiện ấy, cảm ơn cô nhé.”

Lúc đó cô ta gần như bị nỗi sợ nuốt chửng, trong đầu trống rỗng, suýt chút đã bật khóc thành tiếng.

Nếu không phải nhờ Bạch Sương Hành phát hiện vẻ mặt sợ hãi mà không chút do dự nắm tay cô ta, Văn Sở Sở nghĩ chắc cô ta đã ngã quỵ từ lâu rồi.

Từ Thanh Xuyên có được trải nghiệm sống sót sau tai nạn, lúc này vừa thấp thỏm lại vừa thấy may mắn, nghe thế tiếp lời ngay: “Nguy hiểm thật đấy, may mà lần này có cô — Bài kiểm tra này gài dễ sợ!”

Bạch Sương Hành lắc đầu: “Tôi khá hứng thú với các truyền thuyết linh dị thần quái nên bình thường có tự nghiên cứu một chút. Lần này chỉ là trùng hợp thôi, hai người không cần để ý quá đâu.”

Văn Sở Sở vỗ vỗ ngực, vô thức nhìn cô thêm mấy lần.

Ngoại hình xinh đẹp, khí chất vững vàng, tấm lưng mảnh mai lúc nào cũng thẳng như cây trúc, vì làn da trắng nõn nên rất dễ khiến người ta liên tưởng tới một nàng thiên nga tao nhã.

Dù nhìn thế nào cũng chẳng thể liên tưởng tới các vấn đề thần thánh hay ma quỷ được.

Đây gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong nhỉ?